Sau khoảng một tiếng giờ bay, Diệp Tử Tấn xem tới nghiện. Đôi mắt to đen láy không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn những tòa nhà hình thù mới lạ bên ngoài, trong lòng cậu kinh ngạc cảm thán.
Nơi ở trước đây của Diệp Tử Tấn phương tiện đi lại chính là ngựa và xe ngựa. Về phần kiến trúc nhà ở, tháp Phật ở chùa Quy Nguyên cao 19 tầng đã khiến giới võ lâm khϊếp sợ. Nhưng nhìn vào nơi này, Diệp Tử Tấn chính là trợn mắt há mồm.
Những tòa nhà cao trăm tầng nhiều không kể xiết. Mà giống với vật thể phi hành cậu đang ngồi này liếc mắt tùy ý là có thể thấy được.
Diệp San lúc này tâm tình cực kỳ tốt. Suốt cả quãng đường đi nụ cười của cô cũng không hề biến mất.
Tiểu Tấn mặc dù ngồi yên trên ghế không nhúc nhích nhưng đôi mắt đen lúng liếng của cậu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật thay đổi xung quanh, trông cực kỳ sinh động.
"Phu nhân, chúng ta tới rồi."
Diệp San nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Tử Tấn bước xuống phi hành khí.
Diệp Tử Tấn ngơ ngác nhìn tòa nhà trước mặt cậu. Khác với những tòa nhà mà cậu nhìn thấy trên phi hành khí, tòa nhà này nhìn qua trông rất rộng lớn và hoành tráng, uy nghiêm mười phần.
"Đây là bệnh viện duy nhất ở thành phố Tinh Vân." Diệp San cũng không ngại con trai mình có hiểu được hay không. Cô rất cẩn thận giải thích.
"Con có nhìn thấy bốn chữ phía trên không? Chữ đó đọc là Bệnh viện Tinh Vân."
Diệp San lặp lại cách phát âm của Bệnh viện Tinh Vân cho con trai cô mấy lần.
Mặc dù con trai cô không có khả năng phát âm được mọi thứ chỉ trong vòng một đêm nhưng tích lũy dần dần thì theo thời gian, chắc chắn thằng bé sẽ học được.
Hệ thống chữ viết của nơi này có phần giống với thế giới nơi Diệp Tử Tấn sống. Mặc dù bây giờ cậu không hiểu gì hết nhưng Diệp Tử Tấn vẫn có thể hiểu được cách phát âm của bốn ký tự kia.
Diệp Tử Tấn yên lặng đi theo Diệp San, âm thầm nhẩm nhẩm mấy lần đem mấy chữ Diệp San nói ghi nhớ trong đầu.
Đi theo bước chân Diệp San, Diệp Tử Tấn không khỏi có chút khẩn trương.
Kỹ năng y tế của thế giới này dường như rất thần kỳ.
Từ lúc kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cậu, xác định cậu có bị cảm lạnh hay không. Đến lúc xác định mức độ hồi phục của vết thương sau đầu. Chức năng của thiết bị trí năng y tế nhỏ đó khiến Diệp Tử Tấn cực kỳ chấn động.
Diệp Tử Tấn đối với vật nhỏ kia trong lòng tràn đầy tò mò, đồng thời có chút hưng phấn.
Cậu đã khám phá ra một lĩnh vực kỳ diệu về y thuật tại đây.
Nếu sư phụ và sư huynh có thể nhìn thấy điều này...
Diệp Tử Tấn trong lòng tràn đầy động lực.
Chữa bệnh và cứu người là tâm nguyện cả đời của cậu. Là một thần y, cậu nhất định phải nghiên cứu bằng hết những tri thức y thuật ở nơi này!
Diệp San dẫn Diệp Tử Tấn đi thang máy trực tiếp lên tầng 67.
Cửa mở ra. Một không gian rộng lớn xuất hiện. Có một vài chỗ ngồi được đặt trong không gian rộng rãi, xung quanh trưng bày một ít chậu cây xanh. Nhìn qua đồ vật cũng không nhiều nhưng chỉ một số ít ở đây cũng đặc biệt trang nhã và độc đáo.
Bên cạnh khu vực này có mấy căn phòng. Bên cạnh mỗi phòng đều có một chiếc cột với ký tự kỳ lạ lơ lửng trên không, tỏa ra ánh sáng màu xanh lam.
Diệp Tử Tấn còn chưa kịp nhìn kỹ. Một trong số các căn phòng lúc nãy liền mở ra.
Người mở cửa là một người đàn ông trung niên lịch lãm, mặc một thân áo dài trắng khiến ông cực hài hòa với khung cảnh thanh nhã này.
Kể từ khi đến nơi này, Diệp Tử Tấn chưa từng thấy ai mặc áo dài cả. Lúc này tự dưng nhìn thấy, cậu không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái.
Cuối cùng, Diệp Tử Tấn đưa ra kết luận rằng chiếc áo này thực sự bó sát quá rồi á.
"Tần phu nhân Xin mời vào."
"Bác sĩ Phương." Diệp San gật đầu với ông rồi nắm tay Diệp Tử Tấn đi vào.
Trước khi đến, Diệp San đã hẹn trước nên bác sĩ Phương liền biết mục đích của cô đến đây hôm nay.
Không nói nhiều lời khách sáo rườm rà, bác sĩ Phương trực tiếp mời Diệp Tử Tấn ngồi trên một chiếc ghế đặc biệt.
Một dụng cụ có hình bán cầu từ trên trời rơi xuống, dừng lại ở trên đầu Diệp Tử Tấn chậm rãi xoay tròn.
Diệp Tử Tấn không dám cử động nhiều. Đầu cậu giữ nguyên tư thế nhưng lại giương mắt liếc liếc đồ vật phía trên đầu.
Khoảng chừng bốn mươi phút, vật trên đầu cậu ngừng quay rồi bay ngược trở lại vị trí ban đầu của nó.
Bác sĩ Phương bàng hoàng nhìn dữ liệu trên màn hình ánh sáng.
"Làm sao vậy?" Diệp San nhỏ giọng run rẩy gần như không nghe thấy được.
Bác sĩ Phương hoàn hồn:
"Mặc dù trí não của đứa trẻ này không tốt bằng các bạn cùng lứa nhưng quả thực nó đang phát triển rất ổn định. Hoạt động của tế bào não cũng rất mạnh mẽ. Tôi tin rằng nó sẽ sớm khôi phục hoàn toàn."
"Phu nhân, chúc mừng ngài!" Bác sĩ Phương mỉm cười nói.
"Thật tốt quá..." Vừa nói xong câu này, Diệp San che miệng lại. Cô cố kìm nén cảm xúc vừa vui vừa chua chát dâng lên.
"Bác sĩ Phương, cảm ơn ông rất nhiều." Diệp San thật lòng cảm kích nói.
"Tôi chỉ khám cho đứa bé, cũng không giúp ích được gì nhiều. Não của đứa trẻ có thể phát triển trở lại cũng ngoài dự đoán của tôi. Này cũng phải cảm ơn Tần phu nhân. Ngài thật sự đã rất cố gắng vì đứa trẻ này." Bác sĩ Phương cảm thán.
"Ngoài ra, đừng mua thiết bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát triển trí não. Trí não của đứa trẻ này phát triển rất nhanh, nếu sử dụng có thể gây ra tác dụng phụ. Tần phu nhân cứ để đứa trẻ tự phục hồi là được." Bác sĩ Phương nói.
"Tiếp theo, ngài hãy chuẩn bị các dụng cụ cho trẻ lớp vỡ lòng. Bắt đầu từ bây giờ có thể dần dần làm quen và tiếp thu được rồi."
Trước khi rời đi, Diệp San lại bày tỏ lòng biết ơn với bác sĩ.
Sau khi đưa tiễn Diệp San, đóng cửa phòng lại. Bác sĩ Phương lần nữa nhìn dữ liệu trên màn hình ánh sáng, ánh mắt dừng lại ở một nơi nào đó và cau mày.
...Tốc độ phát triển trí não này có hơi nhanh quá không?
____
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Diệp San cảm thấy cả thế giới đều có một hương vị mới. Thậm chí ngay cả không khí cũng trong lành hơn rất nhiều.
"Phu nhân, kế tiếp đi đâu ạ?" Tài xế hỏi.
Diệp San cực kỳ sảng khoái nói: "Tới Trung tâm thương mại Starry Sky."
Hôm nay cô nhất định phải mua hết tất cả các thiết bị vỡ lòng mà con trai cô cần về nhà!