Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 70

Nhất bái thiên địa xong, bỏ qua nhị bái cao đường.

Tiếp theo là phu thê giao bái.

Thân thể nàng bị Ngọc Long Dao dẫn dắt, tùy ý tạo thành bất cứ tư thế nào mà hắn muốn, hắn muốn nàng cúi người thì nàng phải cúi người, muốn nàng cúi đầu thì nàng phải cúi đầu.

Ba người bọn họ cúi đầu trước vị lão nhân mặt mày hiền từ, tay cầm sợi chỉ đỏ kia, không quan tâm đến việc Nguyệt Lão nghĩ về cuộc hôn nhân cực kỳ hoang đường này thế nào, cũng không quan tâm cuộc hôn nhân này có hiệu lực hay không.

Nói tóm lại, sau khi hoàn thành các quy trình thì tiếp theo chính là đưa vào động phòng.

Giữa rừng núi hoang sơ vắng vẻ, chẳng lẽ định động phòng ngay trong miếu Nguyệt Lão sao?

Kim Tiện Ngư nắm chặt áo cưới, tưởng tượng lung tung.

May mà hai người này chưa đến mức vô liêm sỉ như vậy, sau khi bái đường xong, ba người liền bước ra khỏi miếu Nguyệt Lão.

Lúc này trời đã tối, dưới ánh trăng sói hú cáo kêu, bóng cây tùng bách âm u, ánh trăng mờ ảo soi lên con đường nhỏ gập ghềnh, uốn lượn.

Trời tối, gió to khiến người ta lo sợ.

Ngọc Long Dao nở nụ cười dịu dàng với nàng, chủ động cúi người xuống, nói: "Đường núi khó đi, ta cõng nàng."

Trên đường đi yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngọc Long Dao khẽ mỉm cười, như thể vô tình nói: "Hay là chúng ta thương lượng một chút, sau này sẽ sắp xếp sinh hoạt thế nào đi?"

"Đúng rồi, Tiểu Ngư Nhi, hình như quê hương của nàng chia thời gian thành bảy ngày đúng không?"

Kim Tiện Ngư sầm mặt xuống, mím chặt môi, dùng sự im lặng để thể hiện thái độ của mình.

Tạ Phù Nguy vẫn luôn cụp mắt xuống, giữ thái độ lạnh nhạt, xinh đẹp như tượng điêu khắc, hắn thờ ơ với mọi thứ, luôn rất yên tĩnh, và cũng rất dễ thỏa mãn. Chỉ có điều khi đi bụi cỏ vô tình chạm vào Kim Tiện Ngư, hắn mới "bỗng nhiên online", giúp nàng gạt lá cây đi.

Ngọc Long Dao cũng không để ý, hắn quay đầu lại cười nói: "Nếu vậy, hay là một, ba, năm do ta phục vụ Tiểu Ngư Nhi, còn hai, bốn, sáu để Tạ tiên quân phục vụ nàng thế nào?"

Kim Tiện Ngư im lặng hồi lâu không nói nên lời, chỉ có thể nói cảm ơn hắn còn cho nàng một ngày nghỉ sao??

Ba người đi được một đoạn đường thì cuối cùng cũng nhìn thấy một căn nhà nhỏ, trông như là nơi thợ săn tiều phu thường dừng chân nghỉ ngơi.

Cửa không khóa, đẩy cửa ra thấy bên trong là một phòng khách và một phòng ngủ.

Trên bàn còn lại hai đoạn nến bằng ngón tay cái, Ngọc Long Dao bình tĩnh giao Kim Tiện Ngư cho Tạ Phù Nguy, bấm pháp quyết đốt nến, sau đó phủi bụi trên giường.

"Nghỉ ngơi thôi." Sau khi đi một vòng trong nhà, kiểm tra xem có vấn đề gì không, Ngọc Long Dao mới nói như vậy.

Câu nói này như kích hoạt công tắc nào đó trong người Kim Tiện Ngư, nàng sững sờ, nhanh chóng tạo tư thế phòng ngự.

Nếu như hai người này dám làm gì, tim nàng đập thình thịch, trong đầu nàng liên tục suy diễn ra vô số khả năng.

Trên đời này làm gì có kiểu động phòng ba người, Kim Tiện Ngư tỏ ra vô cùng phản kháng, kiên quyết không chịu vào phòng.

Huống chi nàng không tin sau khi bị nàng đá một cái, "tiểu huynh đệ" của Ngọc Long Dao vẫn chưa gãy, vẫn còn thể sử dụng bình thường.

May mà Ngọc Long Dao chỉ liếc nhìn nàng một cái, thậm chí không nói gì, lại còn tế nhị, chu đáo nhường lại căn phòng duy nhất cho nàng.

Tạ Phù Nguy vừa bước vào cửa liền đi lấy củi phía sau cửa, đốt lửa đun nước.

Nước đã sôi, hắn lấy ra một chiếc chậu gỗ không biết từ đâu ra, bưng chậu gỗ bước vào.

Kim Tiện Ngư đang nằm nghiêng trên giường, đầu óc hoang mang hỗn loạn, nàng cố gắng kìm nén cảm xúc rối loạn trong lòng mình, phân tích tình hình hiện tại.

Tạ Phù Nguy bưng chậu gỗ, yên lặng bước vào, bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động, yên tĩnh như hạ nhân được huấn luyện bài bản.

Ngọc Long Dao và Tạ Phù Nguy trông chừng nàng quá chặt, ngay cả cái cớ giả vờ đi tiểu luôn hiệu quả trong phim ảnh trước kia cũng thua trước mặt hai tên biếи ŧɦái này.

"..."

Đối đầu trực tiếp nhất định là hạ sách, tạm thời cứ đi một bước tính một bước trước đã.

Nàng đang mải suy nghĩ thì dưới chân bỗng nhiên lạnh toát.

Không biết từ khi nào Tạ Phù Nguy đã quỳ một gối trước mặt nàng, cởi tất cho nàng.

Kim Tiện Ngư giật mình, hoảng sợ nhìn Tạ Phù Nguy.

Hắn không nói gì, mái tóc bạc mềm mượt xõa trên vai, bàn tay to, trắng bệch, xương ngón tay rõ ràng nâng chân trái của nàng lên, nhúng xuống nước.

So sánh một chút mới phát hiện tay Tạ Phù Nguy lớn đến thế nào, tay áo cưới rộng lộ ra cổ tay mảnh mai, xương cổ tay hơi nhô ra, đường nét mềm mại nhưng lại ẩn chứa sức mạnh.

Vết chai sần sùi trên tay hắn cọ xát vào mu bàn chân nàng, nàng sợ đến nỗi da đầu nổ tung, vô thức rụt chân lại.

Khi đầu ngón chân nàng rời khỏi tay hắn, Tạ Phù Nguy liền bắt lấy giữ chặt trong lòng bàn tay.

Nước bắn tung tóe khi đạp nước, gần như đều văng vào lông mi sương giá của hắn.

Không có từ ngữ nào có thể miêu tả được cảm giác kỳ lạ khi Tạ Phù Nguy rửa chân cho nàng.

"Ta tự làm là được rồi!" Nàng lặp đi lặp lại.

"Nàng cần phải nghỉ ngơi." Tạ Phù Nguy dứt khoát từ chối nàng, thái độ vừa dịu dàng lại vừa khiêm tốn.

Nam nhân rửa chân rất nghiêm túc, trong mắt không hề có ý nghĩ gì khác, hắn chỉ đơn thuần là đang rửa chân cho nàng.

Tu sĩ ngay từ khi mới tu luyện đã trải qua tẩy tủy phạt mạch, tất nhiên chân nàng cũng không có gì là không đẹp.

Nhưng cảm giác để người khác rửa chân cho vẫn quá kỳ lạ, Kim Tiện Ngư câm nín không nói được gì, ngơ ngác nhìn lên trời. Trong đầu nàng không ngừng hiện lên câu quảng cáo công ích luôn được phát trên kênh CCTV.

"Mẹ rửa chân."

Nàng dùng câu này để thôi miên bản thân.

Hắn rửa rất kỹ, rửa từng ngón chân của nàng, chính sự dịu dạng, tỉ mỉ này khiến nàng sợ hãi.

Vở kịch nhỏ trong đầu nàng đã diễn xong hơn mười lần, thế mà Tạ Phù Nguy vẫn chưa rửa xong.

Nàng liền vô thức nhìn vào chân hắn.

Dưới lớp áo cưới phức tạp kia có thể nhìn thấy mơ hồ một đôi chân trần trắng nõn.

Đi trong miếu Nguyệt Lão, rừng núi, nhà gỗ, thế mà lại trắng như tuyết, có lẽ là vì hắn đã sử dụng pháp thuật đặc biệt nào đó.

Chân của Tạ Phù Nguy rất thanh tú.

Dùng từ "thanh tú" để miêu tả chân của đàn ông có lẽ hơi không phù hợp.

Nhưng hắn chính là sự kết hợp giữa thanh tú và sức mạnh, ngón chân của hắn trắng như tuyết, như những cánh hoa quỳnh, khung bàn chân cực kỳ mềm mại, mạnh mẽ, giống như sườn núi dốc.

Những đường gân xanh tím trên mu bàn chân đan xen vào nhau làm nổi bật lên sự nam tính của hắn.

Sau đó, hắn lại ôm lấy chân nàng, dùng khăn mềm lau khô, tóc bạc rơi xuống khiến Kim Tiện Ngư cảm thấy cả người khó chịu.

Lúc Tạ Phù Nguy đứng dậy đi ra ngoài đổ nước, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lật người nhanh như cá chép, nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, chưa kịp đi giày đã đóng cửa, chốt then lại, thi triển kết giới, hành động liên mạch một hơi.

Mặc dù cánh cửa này hoàn toàn không cản được Ngọc Long Dao và Tạ Phù Nguy, nhưng dù sao có còn hơn không.

Ít nhất thì nàng cũng đã thể hiện thái độ phản kháng đến cùng như vậy rồi.

Hơn nữa, đóng cửa lại khiến nàng cảm thấy an toàn hơn vì cuối cùng nàng cũng có không gian riêng.

Làm xong tất cả những việc này, nhìn đôi chân bị bẩn của mình, Kim Tiện Ngư lại cảm thấy yên tâm, nàng nhặt chiếc khăn mềm của Tạ Phù Nguy để trên ghế lên, lau vài cái, sau đó mới chui vào trong chăn.