Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 68

Kim Tiện Ngư vừa nghĩ cách chạy trốn, vừa cố gắng kéo dài thời gian.

"Vậy là hai người định thành thân như vậy sao? Không có cha mẹ, không có người chủ hôn?"

Ngọc Long Dao cúi người giúp nàng nâng váy lên, nói: "Không sao, ở phía bắc thành có một ngôi miếu Nguyệt Lão, ba chúng ta có thể nhờ Nguyệt Lão tác hợp."

Ra khỏi thành, dần dần ít người hơn, cũng ít ánh mắt nhìn vào Kim Tiện Ngư hơn, nàng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy cây cối, bụi rậm um tùm kia, trong lòng nàng lại chìm xuống.

"Ta muốn đi vệ sinh." Kim Tiện Ngư hít sâu một hơi, ôm bụng, mặt đỏ bừng.

Ngọc Long Dao nghe vậy không trả lời, chỉ cong môi, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng không tránh né cũng không nhượng bộ.

Nàng bị hắn nhìn đến nỗi mặt càng thêm đỏ: "Ta muốn đi vệ sinh!!" Nàng nhấn mạnh.

Tất nhiên là giả.

Hơn nữa còn là cái cớ cũ rích không thể cũ hơn được sử dụng trong phim ảnh, tiểu thuyết.

Ai bảo lúc này nàng chỉ nghĩ ra cách kéo dài thời gian này, có thể kéo bao lâu thì kéo.

Ngọc Long Dao thản nhiên hỏi: "Tạ tiên quân thấy thế nào?"

"..." Hàng lông mi của nam nhân kia run lên, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy Kim Tiện Ngư, nhấc chân nhẹ nhàng đưa nàng đến một bụi cỏ.

Hắn không hề có ý định đặt nàng xuống, trái lại còn thay đổi tư thế, ôm nàng trong ngực.

"Đi đi."

Kim Tiện Ngư gần như trợn mắt há mồm nhìn Tạ Phù Nguy.

Mặt nàng đỏ bừng gần như có thể rán trứng, xấu hổ đến nỗi phải cố gắng giãy giụa.

Nhưng khi nắm đấm và đôi chân của nàng rơi xuống cơ thể trắng bệch, mảnh mai của hắn lại giống như trêu chọc, cơ thể mảnh mai kia vững vàng như núi, cứng hơn cả núi tuyết ngàn năm.

Hắn cụp mắt xuống, tự mình cởi dây lưng cho nàng như đang chăm sóc một đứa trẻ không phân biệt được năm loại ngũ cốc, tay chân vụng về.

"Ngài buông ra, ta... ta tự đi!!" Sự hoảng hốt trong giọng nói của nàng gần như không thể che giấu được.

Dù sao thì hành động của Tạ Phù Nguy cũng quá xấu hổ. Thậm chí còn vượt qua khả năng hiểu biết của nàng.

Cuối cùng, nàng cũng vùng vẫy thoát ra được, loạng choạng ôm lấy dây lưng, trừng mắt nhìn hai người đàn ông kia.

"Hai người tránh đi đi!"

Ngọc Long Dao nói: "Được, ta và Tạ tiên quân sẽ đứng đây canh cho nàng."

Hắn thản nhiên xoay người, vung tay áo, đi sang một bên, quay lưng về phía nàng.

Kim Tiện Ngư đặt tay lên dây lưng, tiến thoái lưỡng nan.

Ngọc Long Dao hình như nhận ra điều gì đó, dịu dàng hỏi: "Cần giúp đỡ không?"

"Không! Không cần!!" Kim Tiện Ngư giật mình, trong lòng liền hiện ra một dấu "X" to tướng.

Sợ người này lại làm ra chuyện kỳ quặc, nàng do dự cúi người ngồi xổm xuống, chạy ra xa một chút, nhanh chóng "giải quyết vấn đề cá nhân".

Nàng không nhận ra đôi tai bị tóc bạc che khuất của Tạ Phù Nguy khẽ động.

Sau khi nàng đi vệ sinh xong đi ra, Ngọc Long Dao thậm chí còn lấy ra một chiếc khăn tay, cụp mắt xuống, cẩn thận lau tay cho nàng.

Lông mi của hắn rất dài, thậm chí không hề thua kém Tạ Phù Nguy.

Hai người bọn họ mỗi người một vẻ, một người dịu dàng, một người lãnh đạm, một người như mùa xuân, một người như mùa đông.

Sau một trận hoảng sợ, Kim Tiện Ngư hoàn toàn từ bỏ kế hoạch câu giờ, nàng cứng đờ đi theo hai người này đến miếu Nguyệt Lão ở phía bắc thành.

Nhìn thấy Nguyệt Lão tướng mạo hiền từ ngồi ở chính giữa đại sảnh, Kim Tiện Ngư gần như muốn xoay người bỏ chạy.

Nhưng Ngọc Long Dao và Tạ Phù Nguy lại mỗi người nắm lấy một tay nàng, đi đến trước bàn thờ.

"..." Mặc dù nàng đã lau tay, nhưng nàng vẫn chưa rửa tay.

Ngọc Long Dao cũng không quan tâm thì nàng còn quan tâm gì nữa.

Ngọc Long Dao vừa làm "người dẫn chương trình", vừa làm tân lang, hắn nắm tay nàng, nhếch môi nói: "Nhất bái thiên địa."

Quy trình thành thân trong thế giới này qua loa như phim truyền hình của TVB Hồng Kông thập niên trước vậy.

Ngọc Long Dao trông rất tự nhiên không hề khó chịu, nhập vai cũng rất vui vẻ.

Nếu như nàng là Nguyệt Lão, nàng sẽ mượn Thiên Lôi, Điện Mẫu một tia sét để sét đánh chết tên cặn bã dường như hiểu lầm về tình yêu này.

Kim Tiện Ngư cứng đờ người, đây là sự cố chấp cuối cùng của nàng.

Ngọc Long Dao liếc nhìn nàng một cái, hình như nhận ra sự phản kháng của nàng.

Hắn cảm thấy hơi khó xử. Cô dâu không hợp tác thì không thể tiếp tục được.

"Có phiền không?" Hắn không phải đang hỏi ý kiến của nàng mà là đang hỏi ý kiến của Tạ Phù Nguy.

Tạ Phù Nguy không nói gì, tức là đồng ý.

Ngọc Long Dao mỉm cười, giơ tay lên, chiếc đồng hồ mặt trời trên tay hắn kêu loảng xoảng một tiếng, một tia nguyên thần bắn ra, nhanh chóng chui vào trán Kim Tiện Ngư.

!

Khi nàng nhận ra thì đã không kịp nữa rồi!

Trong đầu nàng vang lên "ong" một tiếng, như có vô số thông tin vô dụng đang bùng nổ vào lúc này.

Đây là những thông tin rác rưởi, vô nghĩa mà Ngọc Long Dao tích lũy được trong mấy ngàn năm qua. Chúng bùng nổ trong nháy mắt, đủ để phá hủy tâm trí con người, giúp hắn chiếm xác thành công.

Đương nhiên, hắn vẫn kiềm chế một chút với Kim Tiện Ngư.

Nguyên thần của Ngọc Long Dao chen vào thức hải (thế giới tinh thần) của nàng, dừng bước trước cửa.

Thứ đập vào mắt hắn là một cánh cửa sáng lấp lánh khổng lồ.

Hắn dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn lên, dễ dàng mở cánh cửa này ra, hắn ngẩng cao đầu sải bước bước vào thức hải của nàng.

Cánh cửa mở ra, lộ ra toàn cảnh bên trong thức hải.

Là một tòa nhà hơi cũ nát, gạch men rạn nứt, ố vàng, những tờ quảng cáo nhỏ sửa chữa ống nước, điện, mở khóa, dạy thêm dán chồng lên nhau. Đèn cảm ứng cũng hỏng, ban đêm trong hành lang tối om.

Ngọc Long Dao dừng bước trước tòa nhà, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Tuy rằng chỉ là khu chung cư cũ ở thời hiện đại, nhưng vẫn khiến cho người cổ đại như Ngọc Long Dao choáng váng.

Đây chính là thức hải của Kim Tiện Ngư sao?

Trên mặt hắn hiện lên vẻ do dự, hoang mang, buồn bực hiếm thấy. Mất nửa ngày cũng không biết nên làm gì.

Thành thân trăm năm, hắn vẫn chưa từng đến thức hải của Kim Tiện Ngư, chủ yếu là vì hắn cảm thấy không có ý nghĩa gì.

Nàng quá dễ hiểu.

Giống như người không lo ăn, không lo mặc sẽ thèm những món ngon, hiếm có, nhưng sẽ không thèm cơm trắng được đặt ngay trước mặt, vì nó quá dễ dàng có được, ở đâu cũng thấy.

Kim Tiện Ngư cũng vậy, dù sao cũng không chạy đi đâu được nên Ngọc Long Dao hiếm khi dây dưa với nàng.

"..." Sự thật chứng minh, Kim Tiện Ngư không chỉ chạy đi mà còn khiến hắn đau đầu một phen.