Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 66

Ngọc Long Dao nhìn Kim Tiện Ngư, hắn cũng cầm lấy một chiếc bánh nướng, ngửi mùi, cắn một miếng.

"Có phải hơi nhiều dầu không?"

Kim Tiện Ngư thờ ơ trả lời: "Cũng bình thường."

Ngọc Long Dao không nói gì nữa, lại bối rối cắn một miếng.

Hắn vẫn cảm thấy hơi nhiều dầu.

Tuổi thọ của tu sĩ quá dài, trước kia Kim Tiện Ngư cũng thích mày mò các món ăn mới trong bếp cho hắn nếm thử, thường thường hắn chỉ ăn một miếng rồi thôi.

So với bánh nướng này, những món ăn mà trước kia hắn chỉ ăn một miếng rồi thôi giống như trở thành những món ngon độc nhất vô nhị trên trời dưới đất.

Một ít nước bọt tiết ra giữa răng môi hắn. Hắn liền vừa nhìn Kim Tiện Ngư ăn, vừa ăn hết một chiếc bánh.

Đang ăn, Ngọc Long Dao bỗng nhiên nói: "Trở về với ta đi, Tiểu Ngư Nhi."

Ăn cơm cũng không yên.

Kim Tiện Ngư nhìn hắn một cái, ôm bánh nướng, bối rối hỏi: "Ngài cũng không yêu ta, tại sao hòa ly với ta lại khó như vậy?"

Ngọc Long Dao có vẻ còn kinh ngạc bối rối hơn cả nàng: "Yêu quan trọng như vậy sao? Trên đời này cũng có rất nhiều cặp phu thê không yêu nhau mà."

Kim Tiện Ngư gần như phát điên: "Người khác là người khác, ta là ta."

Ngọc Long Dao: "Ta sẽ cố gắng yêu nàng."

Nàng lạnh lùng nói: "Nhưng ta không còn tình cảm với ngài nữa."

Ngọc Long Dao suy nghĩ một chút, nói: "Ta cũng sẽ cố gắng khiến nàng yêu ta lại."

"Ngài chắc chắn ta sẽ yêu ngài sao?" Nàng trợn mắt há mồm nhìn hắn.

Đây là cái gì? Tự luyến sao?

Nhưng vẻ mặt Ngọc Long Dao lại đầy hăng hái, háo hức nói chuyện, giống hệt như đứa trẻ cố gắng giơ tay trước mặt giáo viên.

"Có lẽ không phải ngài quá tự tin," Kim Tiện Ngư bỗng nhiên hiểu ra, lẩm bẩm: "mà là ngài coi thường ta."

Không phải là hắn quá tự tin, mà là hắn quá coi thường nàng.

Coi thường tình cảm của nàng.

Nếu như tình cảm cũng có thể vật chất hóa thì Ngọc Long Dao đã coi tình cảm của nàng như con chó, muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi.

Hắn thậm chí còn chưa nhận ra nàng đã cắt đứt tơ tình.

Nhận ra điều này, chiếc bánh nướng trên tay cũng trở nên vô vị.

Kim Tiện Ngư không muốn bàn luận vấn đề này với hắn nữa.

Nàng định thay đổi chủ đề, nàng bỏ bánh nướng xuống, hỏi: "Ngài nói cả Động Đình đều trở thành ngài rồi?"

Ngọc Long Dao thấy nàng không ăn nữa, liền tự nhiên cầm bánh nướng lên tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nói: "Con người có chín tầng linh hồn, nói theo lý thuyết thì có thể chia thành chín "ta"."

Trong quá trình luân hồi không ngừng, hắn đã từng chạm đến địa ngục.

Nghe nói Địa Tạng vương Bồ Tát có trăm nghìn triệu phân thân, ở "bách thiên vạn ức bất khả tư, bất khả nghị, bất khả lượng, bất khả thuyết", hóa thành vô số phân thân, cứu rỗi trăm nghìn triệu người.

Ngọc Long Dao không nói thẳng ra chuyện mình là "lão yêu quái" luân hồi không ngừng.

Có một số lời có thể nói, có một số lời không thể nói.

"Chín "ta" này thực ra có thể phân chia vô hạn, giống như khi tu sĩ chết đi, chỉ cần còn lại một tia nguyên thần thì đều có thể chiếm lấy cơ thể người khác để hồi sinh."

Kim Tiện Ngư: "Xem ra ngài sinh nhầm thời đại rồi."

Ngọc Long Dao: "?" Hắn bối rối chớp mắt, hình như không hiểu tại sao chủ đề lại chuyển sang câu này.

Kim Tiện Ngư nói: "Nếu không thì giải tích đã do ngài phát minh ra rồi."

"?"

Ngọc Long Dao hỏi: "Giải tích? Lại là thuật ngữ ở thế giới của nàng sao?"

Lúc này, hắn đã ăn xong bánh nướng trong tay.

Kim Tiện Ngư nhíu mày, dời mắt đi.

Trông hắn hình như không hề ghét bỏ việc trên bánh nướng còn dính nước bọt của nàng.

Điều này hoàn toàn khác với trước kia.

Suy nghĩ của nàng không kiềm chế được mà trôi về quá khứ.

Lúc đó, nàng và Ngọc Long Dao vừa mới thành thân không lâu.

Lúc ấy, cảm giác của nàng là như có được một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, nàng ôm lấy "chiếc bánh" này một cách mơ màng, không nỡ ăn, cũng không nỡ liếʍ, chỉ ngửi mùi hương để giải tỏa cơn thèm.

Mối quan hệ giữa con người với nhau nói trắng ra là gió đông áp gió tây", hoặc là "gió tây áp gió đông", bên nào mạnh hơn sẽ chiếm ưu thế.

Bây giờ nghĩ lại, từ đầu nàng đã để mình yếu thế rồi. Lúc đó nàng thầm yêu Ngọc Long Dao, khi Ngọc Long Dao muốn cưới nàng, nàng hoàn toàn không hiểu tại sao.

Nàng cảm thấy đây quả thực là món quà trời cao ban cho nàng.

Vì vậy nàng phải đối xử tốt với hắn gấp bội, để đền đáp món quà này. Để báo đáp Ngọc Long Dao.

Mỗi ngày, nàng đều có mong muốn thể hiện, chia sẻ mãnh liệt, nói chuyện không ngừng.

Ví dụ như, khi ăn được món ngon nào đó, nàng liền muốn chia sẻ với hắn.

Nàng kéo hắn ta đi "hẹn hò", đi được nửa đường thì gọi hai bát mì.

Một bát mì bò, nàng ăn.

Một bát mì trứng, của Ngọc Long Dao.

Thịt bò rất nhiều, cắt miếng dày, được luộc kỹ, lại chan thêm dầu ớt đỏ au, ăn đến nỗi toát cả mồ hôi hột.

Nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bát mì của Ngọc Long Dao chỉ có nước trong và mì, Kim Tiện Ngư lập tức cảm thấy có lỗi, nàng gắp một đũa cho hắn nếm thử.

Ngọc Long Dao cũng không từ chối, hắn gắp một miếng thịt bò lên ngửi, rồi lại bỏ xuống.

Bát mì này hắn không đυ.ng tới nữa.

Hắn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười nói: "No rồi."

Kim Tiện Ngư cũng không nghi ngờ gì.

Sau đó, nàng mới phát hiện, tất cả những thứ nàng gắp cho hắn, chia sẻ cho hắn, hắn đều không động một đũa.

Lúc đó, nói không buồn, không đau lòng là giả.

"Ngài không thích như vậy thì ngài nên nói cho ta biết." Nàng nói.

Ngọc Long Dao nói: "Được."

Mặt hắn không đổi sắc, gần như là trả lời cho phải phép.

***

Ngọc Long Dao nhìn thấy ánh mắt nàng dừng lại trên tay mình, hắn sững sờ nói: "Ta thấy nàng không ăn nữa, tưởng nàng no rồi."

"Nàng chưa no sao? Ta xuống lầu mua thêm, nàng muốn ăn gì?"

Kim Tiện Ngư dời mắt đi: "Ta no rồi."

Nàng không nghĩ đến những chuyện kia nữa, trước mặt Ngọc Long Dao, nàng vẫn nhanh chóng động não, lên kế hoạch chạy trốn lần sau.

Nàng không biết Ngọc Long Dao thoát khỏi tay Tạ Phù Nguy như thế nào, tuy rằng hơi thất đức, nhưng nếu như Tạ Phù Nguy ở đây thì tốt rồi, nàng chỉ có thể xin lỗi hắn thêm lần nữa.

Nàng muốn thoát thân, nàng muốn về nhà, nàng không muốn bị trói buộc bởi bất kỳ ai trong hai người đàn ông này.

Bên ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Ngọc Long Dao đứng dậy: "Ta ra xem."

"Chính là ở đây." Giọng nói tiểu nhị vang lên, hình như đang giới thiệu cho ai đó.

Kim Tiện Ngư thản nhiên nhìn ra cửa, ngay sau đó, cả người nàng đứng ngây ra.

Thứ đập vào mắt nàng là một bóng dáng cao gầy, trắng bệch.

Tóc trắng, lông mi trắng dài, khi đi lại vang lên tiếng chuông leng keng.

Bộ áo cưới màu đỏ thẫm kia rất nổi bật.

Tạ Phù Nguy!!

Người đứng trước cửa thế mà lại là Tạ Phù Nguy!!

Đây là cái gì, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay sao? Chẳng lẽ Bồ Tát, Thượng Đế, Vương Mẫu nương nương thật sự nghe thấy lời cầu nguyện của nàng?

Nàng trợn mắt nhìn, tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Là đến tìm nàng sao??

Ngọc Long Dao đứng dậy, đi tới trước mặt Tạ Phù Nguy, nhẹ giọng nói: "Chuẩn bị xong rồi sao?"

Tạ Phù Nguy không trả lời, hắn lặng lẽ nhìn Kim Tiện Ngư một cái, ánh mắt không hề kiêng nể quét qua khuôn mặt nàng một vòng.

Hắn lạnh lùng gật đầu, vung tay, lấy ra một bộ áo cưới mới tinh từ trong túi giới tử.

Nàng nghĩ, có lẽ mình đã phát điên rồi.

Đầu óc Kim Tiện Ngư ong ong, cổ họng như bị bịt bông, không nói nên lời.

Thì ra là Tạ Phù Nguy không phải bỗng dưng biến mất, mà là hai người này đã "kết thành liên minh" từ trước.

Đây là cái gì? Liên minh "thích đội nón xanh" sao?

Nàng nắm chặt dao găm, tay chân lạnh toát, từng bước lùi lại.

"Rất ngạc nhiên sao? Tiểu Ngư Nhi." Ngọc Long Dao nhìn nàng, kiên nhẫn giải thích: "Mặc dù ta không bỏ được nàng, nhưng sau khi nàng rời đi, ta đã thỏa thuận với Tạ tiên quân."

Hắn cong môi cười, trong mắt lóe lên vẻ tự hào: "Hai chúng ta đều yêu nàng, vậy không bằng mỗi người nhường một bước, ba chúng ta cùng chung sống."

Đây là cái logic chết tiệt gì vậy!

Ai mà muốn làm bánh kẹp thịt chứ!