Ngọc Long Dao là kiểu người không thường trả lời câu hỏi, hắn luôn thích dùng câu hỏi để nắm bắt tâm trạng, kiểm soát nhịp điệu cuộc trò chuyện.
Khi còn là người yêu, có lẽ nàng không hiểu rõ hắn, không thể đi vào nội tâm của hắn. Nhưng khi đã là đối thủ, nàng lại quá hiểu rõ hắn.
Kim Tiện Ngư mở mắt ra lần nữa, trong mắt đã bình tĩnh hơn nhiều, nàng mím môi, nở nụ cười nhạt.
Nụ cười này thật sự có chút quyến rũ.
"Phải đấy, không những bọn họ đã làm ta, mà bọn họ còn mạnh hơn ngài nhiều."
"Ngay cả Nông Hoa Vũ cũng mạnh hơn ngài gấp trăm lần. Một đêm ta lêи đỉиɦ dưới thân những nam nhân kia không biết bao nhiêu lần."
Nàng nói về chuyện giường chiếu với giọng điệu nhẹ nhàng, thản nhiên, không hề xấu hổ.
Chưa đợi nàng nói xong, Ngọc Long Dao bỗng nhiên cười ngắt lời nàng, giọng điệu hơi nặng nề: "Tiểu Ngư Nhi."
Nhưng nụ cười này cũng rất nhạt nhòa.
Kim Tiện Ngư ngẩn người nửa giây, nhìn thấy phản ứng của Ngọc Long Dao, nàng kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa cười to.
Xem ra không thể nói nam nhân là năng - lực không tốt, ngay cả Ngọc Long Dao cũng không ngoại lệ.
Kim Tiện Ngư cảm thấy sung sướиɠ, nàng khẽ cười một tiếng: "Dù sao thì bọn họ cũng nam tính hơn người tự nguyện nằm dưới thân nam nhân như ngài đúng chứ?"
"Nói thật với ngài, mấy lần lên - đỉnh hiếm hoi của ta trong mấy trăm năm qua đều là giả vờ vì sợ tổn thương đến lòng tự trọng đáng thương của ngài —— ưʍ."
Trước mắt tối sầm, bóng người lóe lên.
Ngọc Long Dao nâng cằm nàng lên, hai ngón tay trắng nõn đã nhét vào miệng nàng.
Mặt hắn không đổi sắc, dùng sức khuấy đảo trong miệng nàng hai cái.
"Im miệng."
Kim Tiện Ngư không hề khách sáo, nàng quay đầu sang, há miệng, dùng sức cắn vào đầu ngón tay hắn.
Máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay Ngọc Long Dao.
Nàng nếm được một chút vị tanh ngọt.
Nàng nhíu mày, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn nôn, răng nàng ác ý đâm sâu vào thịt nát của hắn.
Ngọc Long Dao lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt đen láy như thủy tinh kia hơi tối sầm lại.
Ngón tay lại đâm sâu vào trong.
Gần như chạm đến cổ họng mềm mại của nàng.
Kim Tiện Ngư ghê tởm đến nỗi muốn khóc, nàng vừa cắn tay hắn không chịu thua, vừa dùng lưỡi điên cuồng cản lại vật thể xâm lấn.
Mềm mại.
Ngay khi Kim Tiện Ngư tưởng mình sắp nôn ra thì Ngọc Long Dao rút ngón tay ra.
"Khụ khụ khụ." Nôn khan một trận.
Cảm giác bụng càng thêm đau, chuyện gì thế này? ...
Vết thương trên bụng âm ỉ đau, Kim Tiện Ngư ôm bụng, cắn chặt răng.
Ngọc Long Dao vừa rút ngón tay ra liền đổi tay khác, nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải ngẩng đầu.
Hắn bình tĩnh hôn nàng.
Dùng lưỡi thay thế ngón tay, ngậm lấy lưỡi nàng.
Đây là một nụ hôn cực kỳ triền miên, hay nói cách khác là hung dữ mãnh liệt đến nỗi không giống Ngọc Long Dao, hắn cuốn lấy đầu lưỡi nàng, liếʍ mυ'ŧ không ngừng, khuấy đảo dữ dội, gần như đâm đến cổ họng nàng mới chịu dừng lại.
Là phu thê mấy trăm năm, mặc dù Ngọc Long Dao luôn thờ ơ với chuyện lên giường với nàng, nhưng sau nhiều năm như vậy, hắn cũng đã khám phá cơ thể nàng rõ ràng.
Chỉ là trước kia hắn lười biếng "phục vụ" nàng mà thôi. Cũng không hiểu tại sao mọi người lại thích chuyện này đến vậy.
Mọi thứ dường như đều âm thầm thay đổi.
Mấy năm nay, Kim Tiện Ngư luôn biểu hiện hiền lành, ngoan ngoãn.
Con gái hiện đại đều có chút nổi loạn từ trong xương máu, sự nổi loạn này có lẽ không rõ ràng ở thời hiện đại, nhưng lại trở nên nổi bật trong xã hội phong kiến bảo thủ này.
Đôi mắt nàng sáng ngời như lưỡi kiếm vừa được rửa sạch, lưỡi kiếm có thể gϊếŧ người.
Hai cánh môi mím chặt lại tạo thành đường cong cứng đầu, hung dữ.
Ngọc Long Dao cử động ngón tay, gần như dâng lên cảm giác muốn vuốt ve cho nàng.
Tất nhiên, hắn đã không làm vậy.
Không biết qua bao lâu, Ngọc Long Dao mới lui lại nửa bước, mỉm cười nhìn đôi môi sưng tấy của nàng, như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ của mình.
Môi hắn vẫn còn ướt, dưới ánh trăng trông rất mỏng manh, quyến rũ.
Kim Tiện Ngư hoàn toàn không biết Ngọc Long Dao đang nghĩ gì.
Tóc nàng xõa ra, môi sưng tấy, trông rất chật vật, ánh mắt u ám, gần như viết rõ hai chữ "xui xẻo" lên mặt.
"Mỏ hỗn" tuy rằng sảng khoái nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được vấn đề.
Kim Tiện Ngư nhìn sang trái, nhìn sang phải.
Nàng đang ở giữa hồ, tu vi lại kém hơn tên trùm phản diện được khẳng định trong sách kia một khoảng lớn, xem ra khả năng chạy trốn cực kỳ thấp.
Kim Tiện Ngư thu hồi tầm mắt, cố gắng bình tĩnh nói: "Ngài cũng không yêu ta, chúng ta không thể đường ai nấy đi sao?"
Ngọc Long Dao cười: "Ai nói ta không yêu nàng?"
Ánh mắt nàng nhìn hắn như gặp ma.
Ngọc Long Dao thản nhiên nói: "Ít nhất thì mấy ngày nay phong thái của Tiểu Ngư Nhi khiến ta nhớ mãi không quên."
Kim Tiện Ngư: "Bây giờ ngài mới nhận ra phong thái của ta thì chẳng phải quá muộn sao? Ngài hoàn toàn không hiểu rõ ta, lại còn nói là yêu ta?"
Ngọc Long Dao mỉm cười: "Chúng ta có thể bắt đầu lại, ta cũng sẽ cố gắng yêu nàng, ta đảm bảo."
Má nó!!!
Tên biếи ŧɦái, cố chấp, tự cao tự đại điên cuồng này!
Cố gắng ngồi xuống nói chuyện tâm sự với hắn làm gì, nàng thật sự là đồ ngốc!!
Sau khi dùng tiễn bán nguyệt cắt đứt tơ tình, bộ lọc màu hồng đã biến mất, nàng nghĩ mãi không ra, hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại yêu tên cặn bã Ngọc Long Dao này.
Là vì khuôn mặt sao?
Thương lượng thất bại, Kim Tiện Ngư ngay cả ý định nói chuyện cũng biến mất.
"Nàng muốn chạy trốn sao? Ta khuyên nàng đừng làm vậy." Ngọc Long Dao nhếch đôi môi mỏng, thản nhiên nói: "Quên nói với nàng, Tiểu Ngư Nhi. Từ một tháng trước, trong Động Đình chỉ còn lại mỗi mình ta thôi."
Mặc dù Kim Tiện Ngư hiểu rõ hắn, biết rằng hắn rất giỏi trận pháp bát quái, điều khiển âm dương, nhưng lại không biết bí mật sâu xa nhất của hắn.
Hắn ta đã gϊếŧ sạch môn đồ của Hoàng lão tổ Động Đình, cũng nhập vào cơ thể người khác một cách hoàn hảo.
Một, hai tiểu đồng đón khách ở trước cửa Động Đình là hắn, nha hoàn dẫn nàng vào phòng nghỉ ngơi là hắn, ngay cả thanh loan phi xa mà bọn họ đã ngồi, chim xanh chăm chỉ kéo xe cũng là hắn.
Kim Tiện Ngư không trả lời, nàng nhìn chằm chằm Ngọc Long Dao, từng bước lùi lại, hít sâu một hơi, không chần chừ, gần như là chạy nước rút với tốc độ 100 mét, xoay người, lao về phía đầu thuyền, nhảy "ùm" xuống nước!