Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 55

Vèo vèo!

Ngay khi hai ám khí tiến đến mệnh môn của Kim Tiện Ngư, nàng cũng vượt qua chiếc bàn cuối cùng, đứng trước mặt Hồ Nhượng!

Trên tay nàng cầm một chiếc bát buồn cười.

Cả bát lẫn đũa đều đủ.

Nhưng Hồ Nhượng lại không cười nổi, thiếu nữ kia lật cổ tay, nghiêng chiếc bát sứ, thế mà lại thu hết mấy ám khí kia vào trong bát như đang chơi ném vòng.

Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ẩn hiện dưới lớp khăn che mặt, khiến người ta liên tưởng miên man kia.

Thiếu nữ hình như cong môi cười với hắn ta một cái.

Ngay sau đó, liền dùng một chiêu đẩy tay của Thái Cực của phái Không Động, vung tay áo, xương ngực Hồ Nhượng gãy rời, hắn ta kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.

Yên lặng như tờ.

Mọi người ở đây liền trở nên im bặt.

Chính vì sự yên lặng này nên âm thanh thông báo của hệ thống mà chỉ có Kim Tiện Ngư nghe thấy lại càng thêm dễ nghe.

[Chúc mừng ký chủ đánh bại Hồ Nhượng của Toái Tinh Cốc, giá trị mị lực +50]

[Trận đấu đã được ghi hình, võ công của Toái Tinh Cốc đang được thu thập, ký chủ có thể xem lại bất cứ lúc nào.]

Trận đấu này bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh.

Kim Tiện Ngư nhẹ giọng nói, úp chiếc bát xuống bàn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.

"Vãn bối kém cỏi, hôm nay mặt dày thay mặt sư môn so tài với các vị tiền bối."

"Còn ai muốn lên đấu không?"

Trong sảnh tiệc im lặng.

Mọi người không ngờ thiếu nữ này lại có võ công cao cường như vậy, đều không nhịn được mà thầm đánh giá khoảng cách giữa mình và nàng. Nếu như hấp tấp lên đấu mà thua, chẳng phải là làm mất mặt sư môn sao?

"Ta đến đấu với đạo hữu thử xem!"

Kim Tiện Ngư nhìn Tiêu Phong Nguyệt đang bước ra, nở nụ cười ngọt ngào.

"Được thôi, vậy thì phiền đạo hữu chỉ dạy nhiều hơn rồi."

Giọng nói của thiếu nữ hơi lạnh lùng, trong trẻo, tuy rằng chưa tháo khăn che mặt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người tưởng tượng ra dung mạo xinh đẹp của nàng.

Lần này, Kim Tiện Ngư rút kiếm ra, tạo thế.

"Kiếm pháp của phái Không Động." Trong đám người có người nhỏ giọng nói.

Tinh thần của các đệ tử phái Không Động đều phấn chấn hẳn lên, bọn họ kinh ngạc nhìn nhau, không ngờ thiếu nữ kia không những dùng thân pháp của "Phong Hà Cử" xuất thần nhập hóa, mà kiếm pháp của phái Không Động cũng đẹp như vậy.

50 điểm giá trị mị lực vừa rồi khiến Kim Tiện Ngư tự tin hơn không ít, nàng bình tĩnh lại, động não nhanh chóng, bắt đầu đánh giá sự chênh lệch giữa nàng và Tiêu Phong Nguyệt.

Võ công của Hợp Hoan cung chú trọng chữ "mềm", chữ "đẹp", chiêu thức phức tạp, thay đổi liên tục. Vừa mới giao chiến, Kim Tiện Ngư đã cảm thấy đình trệ. Chiếc khăn choàng của Tiêu Phong Nguyệt lúc thì thu lại, lúc thì tung ra, lúc trái lúc phải, tung hỏa mù. Linh hoạt, khó đối phó như con rắn, thu phóng tự nhiên, cương nhu kết hợp.

Dưới sự che chở của khăn choàng, thật giả lẫn lộn, Kim Tiện Ngư gần như không thể tiếp cận hắn ta.

Thoạt nhìn, Kim Tiện Ngư như bị ép đánh, bị khăn choàng tấn công liên tiếp khiến trở tay không kịp.

Lý Bình Xuyên và các đệ tử phái Không Động lo lắng không cần nói cũng biết, ngay cả Vệ Hàn Tiêu cũng không kiềm chế được mà siết chặt cây đao trong tay.

Nhưng sau khi thăm dò được sức mạnh và đặc điểm tác chiến của Tiêu Phong Nguyệt, Kim Tiện Ngư liền nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch tác chiến.

Nàng biết rõ rằng đánh nhau với loại tu sĩ có phong cách như Tiêu Phong Nguyệt này thì tuyệt đối không thể để hắn ta dắt mũi. Cũng không thay đổi chiêu thức theo nhịp của Tiêu Phong Nguyệt, nàng cứ lặp đi lặp lại, sử dụng chiêu thức cơ bản nhất trong kiếm pháp là bắn, tia, chém, đâm.

Vẻ mặt Kim Tiện Ngư bình tĩnh, kiếm chiêu trên tay gần như có thể nói là nặng nề, chậm chạp, lông mi gần như không chớp, không thèm để ý đến việc Tiêu Phong Nguyệt ra chiêu là thật hay giả, hắn mạnh mặc hắn, gió mát vẫn thổi qua núi.

Người trí tuệ lớn thường giả ngốc, kỹ xảo lớn thường giả vụng. Đan Dương tử Châu Tố Lữ đang theo dõi trận đấu nhẹ giọng nói: "Ngọc nhi, vị bằng hữu này của con hình như đã hiểu được nội hàm của Thái Cực."

Tam Thanh cung vốn thuộc Đạo gia, chưởng giáo Lý Long Hổ Lý chân nhân hiện tại là "Thái Cực tông sư" của thời đại này, nói về Thái Cực công thì vẫn là Tam Thanh cung lợi hại hơn phái Không Động.

Nghe thấy cha khen Kim Tiện Ngư, Châu Ngọc kiêu ngạo ngẩng đầu cười nói: "Con đã nói Mai tỷ tỷ lợi hại nhất mà."

Trên sàn đấu, Tiêu Phong Nguyệt cảm thấy người đấu với mình như một cây bông, khăn choàng đánh vào thì mềm nhũn, không có chỗ nào dùng sức. Tấn công lâu như vậy mà không thắng, mọi người đều đang nhìn, hắn ta không khỏi cảm thấy hơi lo lắng. Vừa nãy nói khoác như vậy, nếu như thua thì xấu hổ lắm.

Hắn ta bình tĩnh lại, quyết tâm tăng tốc, khăn choàng như mưa bão ập đến!

Dây lụa mềm mại vận sức co giãn, đập vào mặt bàn khiến bàn ghế vỡ tan! Hàng loạt chiêu thức nhanh chóng của Tiêu Phong Nguyệt buộc Kim Tiện Ngư phải bỏ chiêu lấy tĩnh chế động, đối phó với những đợt tấn công dồn dập như gió bão của hắn ta.

Kim Tiện Ngư thật sự đã cử động, nàng trực tiếp chuyển sang tay trái cầm kiếm, tay phải bay lên phía trước, nắm chặt lấy khăn choàng của Tiêu Phong Nguyệt!

Nắm lấy, kéo lại, giật mạnh. Tiêu Phong Nguyệt cảm thấy cây bông mềm nhũn kia như biến thành tảng đá cứng, khăn choàng dồn sức đánh vào, thế mà lại không thể lay chuyển đối phương một chút nào. Trái lại, một cỗ lực lớn truyền tới theo khăn choàng, kéo hắn ta loạng choạng đến trước mặt Kim Tiện Ngư.

Ngay sau đó, cổ hắn ta bị một vật lạnh lẽo chặn lại.

Tay trái Kim Tiện Ngư cầm kiếm, tay phải quấn khăn choàng, cười nói: "Tiêu đạo hữu, kiếm pháp của phái Không Động chúng ta thế nào?"

Nhìn thấy vậy, các đệ tử phái Không Động cười to hoan hô.

Mặt mày Tiêu Phong Nguyệt lập tức tái mét.

[Chúc mừng ký chủ đánh bại Tiêu Phong Nguyệt của Hợp Hoan cung, giá trị mị lực +50]

[Trận đấu đã được ghi hình, võ công của Hợp Hoan cung đang được thu thập, ký chủ có thể xem lại bất cứ lúc nào.]

Sau Tiêu Phong Nguyệt lại có không ít đệ tử từ các môn phái khác bước ra, tất cả đều thua trận.

Các đệ tử phái Không Động vốn dĩ còn thất vọng, hoang mang, đều cảm thấy cảm xúc lẫn lộn, giờ uể oải đều bị quét sạch, không ngờ sau khi Bạch sư thúc rời đi, hôm nay bọn họ lại có thể ngẩng cao đầu như vậy, chỉ đáng tiếc là Bạch sư thúc không nhìn thấy.

"Quy Vân sư thúc nhận thêm một sư tỷ thế này từ khi nào vậy, cũng không cho chúng ta biết."

Lý Bình Xuyên lại có ý kiến khác: "Sư thúc nhất định là có dự tính riêng... Mọi người đừng kiêu ngạo, tự mãn." Nàng ta dừng lại một chút: "Đừng liên lụy đến vị sư tỷ này."

Thật ra trong lòng nàng ta cũng hơi do dự. Võ công của Quy Vân sư thúc không xuất sắc lắm, cũng không giỏi kiếm pháp, thân pháp và kiếm pháp của vị đạo hữu này rất xuất sắc, không giống người mà Quy Vân sư thúc có thể dạy ra được. Bất kể vị đạo hữu này là ai, nói thật hay nói dối thì cũng là ân nhân của phái Không Động bọn họ.

Bây giờ tình hình khác trước, dù cho có nhiều nghi ngờ, Lý Bình Xuyên cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế, tập trung làm hậu thuẫn cho Kim Tiện Ngư, không làm vướng chân nàng.

Kim Tiện Ngư khống chế mệnh môn của một đệ tử Hợp Hoan cung trước mặt, nàng dồn nội lực, đệ tử Hợp Hoan cung kia cảm thấy tay chân tê dại, loạng choạng thua trận.

Kim Tiện Ngư thu tay lại, liếc nhìn các đệ tử Hợp Hoan cung đang có biểu cảm khác nhau, mỉm cười nói: "Xem ra võ công của Hợp Hoan cung cũng chỉ có vậy thôi."

Mọi người trong Hợp Hoan cung: "..."

Đám trai xinh gái đẹp này bị Kim Tiện Ngư chọc tức không nhẹ, gần như không giữ được vẻ tiên phong đạo cốt của mình. Nhưng bọn họ lại thua kém nên đều cứng đờ tại chỗ, không nói nên lời.

Còn về Nông Hoa Vũ, tuy rằng bối phận cao nhất, nhưng võ công lại trông cậy được.

"Vị đạo hữu này, ta đấu với ngươi thử xem thế nào?"

Một giọng nói trong trẻo bỗng nhiên vang lên.

Kim Tiện Ngư nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nàng sững sờ, buột miệng nói: "Bồng Lai học cung?"

Trước mặt nàng là một thanh niên Nho môn mặc áo xanh, thần sắc dịu dàng.

Thanh niên Nho môn này cười nói: "Tại hạ quả thực xuất thân từ Bồng Lai học cung, thấy võ công đạo hữu cao thâm, võ học tinh diệu nên cảm thấy bái phục, xin được đạo hữu chỉ dạy."

"Ồ." Kim Tiện Ngư vô thức nhìn sang Mạnh Tuyết Khuê, Mạnh Tuyết Khuê cũng cười bất đắc dĩ với nàng.

Hắn ta đã thông qua Mạnh Tuyết Khuê, nghe về nàng rồi sao?

Trong lòng nàng cũng coi như hiểu rõ.

Kim Tiện Ngư quay đầu lại: "Vậy thì bắt đầu đi."

Thanh niên Nho môn này không phải đến đây vui chơi, cũng không phải đến đây trả thù, chỉ đơn thuần là vì hứng thú, muốn trao đổi võ học.

Mục đích của đối thủ thay đổi, lúc này, tâm trạng của Kim Tiện Ngư cũng đã thay đổi. Không chỉ là để báo đáp sư phụ, cũng không chỉ là vì phần thưởng của hệ thống, mà chỉ đơn thuần là vì tu luyện, tiến bộ. Qua lần giao chiến này đến lần giao chiến khác, kiểm tra thiếu sót, tích lũy kinh nghiệm.

Giống như Đạo gia, Nho gia cũng chú trọng "khí", nhưng khí này là khí phách chính trực, chiêu thức võ công hầu hết lấy từ hình ảnh trong thơ ca, đặc biệt là chú trọng dùng khí để vận dụng chiêu thức, dùng ý để điều khiển khí.

Nhìn thì lịch sự, ôn hoà, nhã nhặn, nhưng nội lực lại mạnh mẽ, cuồn cuộn.

Ngay khi thanh niên có thần sắc ôn hòa kia vừa rút kiếm, Kim Tiện Ngư gần như bị chói mù mắt, nàng hơi giật khóe miệng.

"..."

Quả là một thanh kiếm được trang trí bằng vàng bạc, ngọc ngà, sáng chói.

Kiếm pháp của thanh niên nhanh như mưa, liên tục sử dụng năm chiêu quan quan sư cưu, sơn hữu phù tô, quân tử vu dịch, văn tư hành chư, thiên địa chi tâm.

Kim Tiện Ngư biết người này không dễ đối phó, lại càng không dám lơ là. Nàng sử dụng luân phiên mấy chiêu đào thổ giáng anh, dạ vũ tiêu tiêu, nhất thiên phi nhu, phủ cầm án tiêu, nguyệt thượng liễu tiêu, nhàn quải ngân câu để đối phó với đợt tấn công dồn dập kia.

Hai người lúc thì giao chiến, lúc thì sượt qua người, lúc thì bay về phía xa, kiếm chiêu giống như cánh hoa rơi, thân hình như bông liễu bay trong gió, trông rất đẹp mắt.

Bọn họ không đánh lâu, dừng lại đúng lúc, thắng thua đã phân rõ.

Kim Tiện Ngư thắng sát nút.

Thanh niên Nho môn kia không hề khó chịu, trái lại còn cất kiếm, cung kính cúi chào: "Tại hạ Trương Liên Anh, bái phục kiếm pháp của đạo hữu."

Hoàn hồn lại, Kim Tiện Ngư cũng hơi sợ.

Mồ hôi theo lông mi rơi xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Ba tháng trước, nàng của ba tháng trước nhất định sẽ không đánh bại được người này. Nhưng bây giờ đã khác, nàng của bây giờ đã được Tạ Phù Nguy, vị kiếm đạo tông sư kia dạy dỗ tận tâm, kiếm thuật của nàng đã tiến bộ vượt bậc.

Đối phương đánh xong mới nói tên, rõ ràng là muốn kết giao.

… Lúc nàng dùng họ "Mai", thì đám người Mạnh Tuyết Khuê cũng không hỏi tên nàng, đến lúc nói tên, Kim Tiện Ngư hơi bí một chút, nàng tùy tiện bịa một cái tên.

"Mai Khổ Hàn, "Mai hoa hương tự khổ hàn lai" (hoa mai thơm là do trải qua giá rét)."

Trương Liên Anh không hề nghi ngờ, mỉm cười nói: "Mai đạo hữu, ta là sư huynh của Tuyết Khuê, rất vui được quen biết ngươi." Nói xong, hắn ta cầm kiếm lui xuống, trước khi đi còn không quên khen ngợi: "Kiếm pháp của phái Không Động quả nhiên danh bất hư truyền."

Những chuyện xảy ra tiếp theo khiến các đệ tử phái Không Động bất ngờ trợn mắt há mồm. Sau khi Trương Liên Anh xuống, lại có không ít đệ tử của các môn phái khác mang theo mục đích trao đổi, học hỏi tiến lên thỉnh giáo. Kết quả là tất cả đều thua dưới tay thiếu nữ này.

Mọi người thấy nàng lúc thì dùng kiếm đối phó, lúc thì bỏ kiếm đánh tay đôi, ung dung, tự tại, bình tĩnh, không bối rối, trong lòng thầm cảnh giác, đều nhíu mày suy nghĩ.

"Từ lúc nào Đại Tiên Châu lại xuất hiện thêm một nữ tu sĩ như vậy?"

"Sao trước kia lại không hề có chút danh tiếng nào?"

Lúc này, trên sàn đấu chỉ còn lại Thái Liên Hoa tự, Tam Thanh cung, Thập Nhị Động Thiên, Thiên Tinh Lâu Ngọc gia là chưa phái người ra đấu.