Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 24

Ngọc Long Dao lộ vẻ kinh ngạc, mỉm cười nói: "Nàng tỉnh rồi?"

Hắn lại dịu dàng nói: "Đừng cử động, ta giúp nàng trị thương."

Kim Tiện Ngư cứng ngắc nói: "Để ta tự làm."

Tuy rằng nàng và Ngọc Long Dao đã là đạo lữ trăm năm, thân thể của nhau như nào cũng đã quá quen thuộc.

Thế nhưng sau khi dùng tiễn bán nguyệt cắt đứt tơ tình, không hiểu sao nàng lại có chút né tránh tiếp xúc cơ thể với Ngọc Long Dao.

Ngón tay nam nhân thon dài trắng nõn, có chút chai sạn vì thường xuyên mày mò mấy món đồ thủ công, lại cực kỳ linh hoạt.

Đầu ngón tay trắng muốt dừng lại trên dải lụa thắt lưng của nàng, Ngọc Long Dao khựng lại, cười nói: "Chúng ta là phu thê, còn câu nệ việc này sao?"

Sau đó, không đợi nàng kịp phản ứng, hắn đã tháo dải lụa thắt lưng của nàng ra.

"Nàng nằm sấp xuống đi, để ta giúp nàng." Thái độ của hắn tùy ý, trong mắt không hề có du͙© vọиɠ.

...... Ta beep!!

Cơ thể chợt lạnh, trong đầu Kim Tiện Ngư lại là một mảng hỗn độn.

Nàng cứng đờ, cố gắng kìm nén xúc động muốn đấm cho hắn một phát.

Thôi được rồi, dù sao cũng là tên gay lừa hôn, thành hôn nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy tên khốn nạn này có hứng thú gì với cơ thể của nàng.

Hơn nữa, nàng là Mary Sue đứng trên vạn người, còn sợ gì chuyện này chứ? Coi như đang chơi game R18 là được rồi. Ngay từ khi bị ràng buộc với cái hệ thống này, nàng đã quyết tâm sẽ.... à không, hiến thân cho sự nghiệp rồi!

"Tiết tháo" đã được nạp đầy, Kim Tiện Ngư lật người, coi Ngọc Long Dao như trai bao vậy.

Thiếu nữ không mảnh vải che thân, dáng người cân đối, làn da trắng nõn, mái tóc đen xõa trên vai, cả người như được bao phủ bởi một làn khói nhẹ, vừa hư vừa thực, thanh khiết như trăng trong nước, tiên nữ dưới trăng. Khó có thể khiến người ta sinh ra tà niệm nào.

Ánh mắt Ngọc Long Dao thản nhiên lướt trên người nàng, giống như đang đánh giá món đồ của mình.

Quan sát một lúc, hắn khẽ cười, vẻ mặt vô cùng hài lòng, động tác nhẹ nhàng, đầu ngón tay lúc nặng lúc nhẹ xoa bóp, tỉ mỉ chăm sóc cẩn thận từng vết bầm tím trên người nàng.

Ngọc Long Dao hỏi: "Sao lại để bản thân ra nông nỗi này?"

Kim Tiện Ngư không muốn trả lời, coi như không nghe thấy.

Thật kỳ lạ, rõ ràng trước kia người luôn cố gắng tìm chủ đề nói chuyện là nàng.

Thế mà bây giờ, nàng bỗng dưng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Sợi dây diều đang nằm trong tay nàng, nàng muốn thả lỏng thì nó thả lỏng, nàng muốn siết chặt là nó siết chặt.

Thấy nàng không trả lời, Ngọc Long Dao cũng không tức giận, hắn mỉm cười, nhìn giỏ hoa treo bên cạnh gối.

Những bông hoa sơn chi trong giỏ đều đã héo úa.

"Đã bao lâu rồi nàng vẫn chưa thay những bông hoa khô này?"

Kim Tiện Ngư ngẩn ra, lơ đãng suy nghĩ.

Chiếc giỏ này là do nàng muốn treo lên, Ngọc Long Dao luôn chiều theo ý nàng, hắn rất ít khi biểu lộ cảm xúc đồng ý hay phản đối.

Bởi vì không để tâm, cho nên cũng chẳng để ý.

Từ trước đến nay đều là nàng một lòng nhiệt tình bày trí phòng ngủ của hai người, nàng cho rằng đó là thế giới riêng của hai người bọn họ.

Tấm rèm màu xanh nhạt này, túi thơm đuổi muỗi, cắt tỉa cây cảnh, cắm hoa,... đều là do một tay nàng làm.

Nàng không biết tại sao hôm nay Ngọc Long Dao lại để ý đến giỏ hoa sơn chi. Hoa trong giỏ này nàng trước giờ đều đảm bảo bốn mùa tươi tốt, không trùng lặp. Mà nay, đã nhiều ngày rồi nàng không thay hoa mới.

Kim Tiện Ngư cụp mắt, thuận miệng nói: "Mấy hôm nay quên mất."

Giọng nói Ngọc Long Dao chậm rãi: "Nàng vẫn còn giận ta?"

...... Tên này thật phiền phức!

Kim Tiện Ngư chống người ngồi dậy, bỗng nhiên không muốn tiếp tục giả vờ với Ngọc Long Dao nữa: "Hay là để ta tự bôi thuốc đi."

"Đừng nhúc nhích." Ngọc Long Dao bỗng nhiên dùng sức ấn mạnh vào vết thương của nàng.

Hắn mỉm cười, giọng nói vẫn chậm rãi như trước, lại bất ngờ cầm lấy dải lụa thắt lưng rơi trên giường, kéo hai tay nàng lên cao trói vào đầu giường, không quên thắt thành một chiếc nơ bướm.

.......

[Độ hảo cảm của Ngọc Long Dao -20]

Kim Tiện Ngư trợn tròn mắt.

Có nhầm không vậy, còn có thể giảm nữa sao?!

Hay là hắn đã phát hiện ra điều gì đó? Ví dụ như nàng đào góc tường của hắn, thôi thì giảm đi, cứ giảm đi, giảm đến cuối cùng cũng được, nói không chừng có thể thuận lý thành chương mà hòa ly.

"Nàng đừng động, ta bôi thuốc xong sẽ thả nàng ra." Kim Tiện Ngư đành phải kiên nhẫn để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Chờ hắn bôi thuốc xong, Ngọc Long Dao cũng thực hiện đúng lời hứa, cởi dải lụa đang trói tay nàng ra.

Nam nhân lui về phía sau một bước, vuốt ve chiếc đồng hồ trên tay, tâm trạng vui vẻ đánh giá kiệt tác của mình, dịu dàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng: "Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, đến lúc ta sẽ quay lại thăm nàng."

Còn đến lúc là lúc nào thì ai mà biết được.

Đây luôn là câu nói cửa miệng của hắn.

Kim Tiện Ngư thực sự không còn sức để ý đến hắn nữa, ừ à cho qua chuyện, mặc kệ bản thân chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, sau khi Ngọc Long Dao rời đi, hình như có một bóng người trắng như tuyết bước vào phòng ngủ, khuôn mặt xinh đẹp như thánh nữ.

Người này chính là Tạ Phù Nguy, chỉ thấy hắn lạnh lùng quỳ xuống bên giường, chắp tay hành lễ, thần sắc vừa thành kính vừa dịu dàng.

Một lúc lâu sau, hắn mới nằm phục trên mặt đất, chậm rãi hôn từ ngón chân nàng lên.

Đầu ngón tay miêu tả từng vết bầm tím trên làn da của Kim Tiện Ngư.

Vì quá kích động, trong đôi mắt màu xám tro dần nhuốm màu, vẻ lạnh nhạt toát ra sự cuồng nhiệt thành kính.

"Rất đau phải không?" Tạ Phù Nguy lẩm bẩm một mình: "Sắp hết đau rồi."

Đôi môi run rẩy hôn từng tấc da thịt của thiếu nữ, dừng lại một chút trước đôi môi nhỏ nhắn, cuối cùng đáp xuống xương hàm thanh tú, dùng đầu lưỡi miêu tả đường nét trên đó.

Hắn cúi đầu nhìn dung nhan thiếu nữ, lẩm bẩm tự nói: "Bảo bối, rất dễ chịu phải không?"

Tạ Phù Nguy vuốt ve đôi môi, thấp giọng nói: "Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn."

Vừa nói, Tạ Phù Nguy bỗng nhiên siết chặt cổ áo, cong lưng lên, dường như đang nhẫn nhịn điều gì đó, cố gắng kiềm chế điều gì đó, khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp. Lại qua một lúc lâu, màu trắng băng giá trong mắt hắn mới dần dần biến mất, trở lại thành một màu bạc lạnh lẽo.

Tạ Phù Nguy như không có chuyện gì xảy ra thản nhiên ngẩng người lên, mồ hôi làm ướt hàng mi, hàng mi run rẩy dữ dội.

Nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước.

Hắn là chó đực, mà chó đực thì phải khoanh vùng đánh dấu, chiếm lấy lãnh thổ của mình.

Giấc này Kim Tiện Ngư ngủ một giấc say đến mức đầu óc vẫn còn choáng váng khi tỉnh dậy.

.....Sao lại ngủ say như chết thế này? Nàng luôn ngủ rất nông, lần đầu tiên ngủ say như vậy.

Sau giấc ngủ dài, trong miệng hơi khô, Kim Tiện Ngư lật người xuống giường, đang định đi rót nước thì đồng tử co rụt lại, chiếc cốc trên tay đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan.

Cốc nước, cạnh bàn, chân ghế,... bất cứ nơi nào mắt nàng nhìn đến đều bị một thứ gì đó màu trắng như băng bao phủ, như thể tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ cực thấp, vừa giống băng vừa giống tuyết, trong lúc nhất thời nàng không thể phân biệt nổi là thứ gì.

Đây là hoa tuyết hay là cái quái gì vậy?

Kim Tiện Ngư cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, mí mắt giật giật, đồng tử run rẩy.

Là tên bám đuôi kia làm sao?

Thật kinh tởm!

Tuy rằng nàng là một tu sĩ, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, nhất thời có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã ép bản thân bình tĩnh lại, cố gắng phân tích tình hình trước mắt.

Ví dụ như tên bám đuôi kia rốt cuộc là ai?

Rốt cuộc là ai có bản lĩnh lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của nàng mà không ai để ý, thậm chí nàng còn không hề hay biết?

Kim Tiện Ngư nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đáp án chỉ có thể là Ngọc Long Dao và Tạ Phù Nguy.

Đáp án này khiến nàng nhất thời không nói nên lời.

Ngọc Long Dao không có lý do gì phải làm vậy, còn Tạ Phù Nguy thì càng không thể, mặc dù mối quan hệ giữa nàng và hắn trong tương lai có chút phức tạp.

Nhưng hắn sẽ không làm ra chuyện bệnh hoạn như vậy...

Nghĩ mãi không ra, Kim Tiện Ngư đành phải đen mặt, dùng thuật thanh sạch xử lý qua một lượt, sau khi chắc chắn mọi thứ trông không khác thường lắm mới gọi nha hoàn đến, bảo họ dọn dẹp đồ đạc ra ngoài.

Chuyện này khiến Kim Tiện Ngư càng thêm cảm thấy nguy hiểm. Không đợi vết thương lành hẳn, nàng lại đi đến chùa Bồ Đề một chuyến.

Hôm nay, Ngọc Long Dao khó có khi hỏi thăm hạ nhân về tình hình của Kim Tiện Ngư.

"Sau khi ta rời đi, nàng ấy liền sai người dọn hết đồ đạc đi sao?"

Nụ cười thường trực tám trăm năm không đổi của Ngọc Long Dao lại một lần nữa cứng đờ trên mặt.

Hắn day day khóe mắt, lẩm bẩm: "Nàng giận ta đến vậy sao?"

**

Lần này lại đến chùa Bồ Đề, còn chưa kịp luyện tập, Kim Tiện Ngư đã ngập ngừng hỏi: "Tuệ sư, hôm qua lúc dạo chơi trong chùa, ta vô tình đi lạc vào một rừng tùng bách."

Ban đầu, Liễu Tuệ còn đang mỉm cười lắng nghe, nhưng khi nghe đến đoạn Kim Tiện Ngư vô tình rơi xuống giếng cạn, gặp một nữ nhân họ Bạch thì sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

"Ngươi, ngươi gặp Bạch Bình Hương?"

Kim Tiện Ngư tinh ý nhận ra sắc mặt các vị La Hán xung quanh đều thay đổi.

Lúc này, một vị tăng nhân cao lớn bỗng nhiên bước ra, dậm chân quát: "A! Làm sao có thể trùng hợp như vậy được! Nàng ta chỉ đi dạo lung tung mà cũng có thể gặp được bà ta sao?!"

"Tuệ sư thúc, con đã nói người này lai lịch bất minh!" Vị tăng nhân cao lớn chỉ vào Kim Tiện Ngư, giận dữ nói: "Nhất định là đã có ý đồ từ trước!"

Vị tăng nhân cao lớn này tên là Viên Trí, tính tình nóng nảy, lại luôn có thành kiến với nàng.

Kim Tiện Ngư thấy mọi người đều vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, trong lòng lo lắng, biết ngay là không ổn, nàng vội vàng giải thích: "Đại sư Viên Trí bình tĩnh. Hôm qua vãn bối đúng là vô tình lạc vào đó. Sự tình là như thế này...."

Nàng còn chưa nói hết, Viên Trí đã bất chấp tất cả quát lên: "Giải thích cái gì?! Nếu vậy, chi bằng ngươi giải thích xuất thân môn phái của mình đi?!" Dứt lời, ông ta vung phất trần lên, đánh úp về phía nàng.

Kim Tiện Ngư không muốn đôi co với ông ta, lùi về phía sau một trượng.

Nhưng nàng không ngờ, mấy hôm trước được Bạch Bình Hương chỉ điểm cách vận khí nhảy khỏi giếng, nàng đã luyện tập thuần thục thân pháp khinh công đó, vô thức sử dụng.

Viên Trí không khỏi sửng sốt, sau đó tức giận quát: "Tuệ sư thúc, người xem kìa!"

Tuệ sư mặt mày lạnh lùng, nhìn kỹ lại: "Không sai, đây chính là công phu của Bạch Bình Hương."

"Ngươi còn nói không quen biết Bạch Bình Hương." Viên Trí quát, lại giơ hai tay đánh tới.

Liễu Tuệ cao giọng nói: "Viên Trí! Dừng tay!"

Viên Trí coi như không nghe thấy.

Kim Tiện Ngư vung vỏ kiếm chặn chưởng lực của Viên Trí, nghe vậy lại cười nói: "Nếu ta thực sự không liên quan gì đến Bạch Bình Hương thì sao?"

Lần vung vỏ kiếm này của nàng rất mạnh mẽ, khiến Viên Trí hơi sửng sốt.

Trước đây ông ta cũng từng giao đấu với Kim Tiện Ngư, chỉ cảm thấy lần này công lực của Kim Tiện Ngư dường như đã tăng mạnh.

Đây đều là nhờ công lao của Bạch Bình Hương truyền dạy cho nàng mấy hôm trước. Bạch Bình Hương nổi tiếng đã lâu, công pháp tự thành nhất phái, được bà đặt tên là "Phong Hà Cử", lấy ý từ vẻ đẹp thanh tao của hoa sen đung đưa trong gió.

Loại công phu này cực kỳ chú trọng sự biến hóa tinh tế khi vận chuyển linh lực, sau khi luyện thành, muốn thi triển linh lực là thi triển được ngay, muốn thu hồi là thu hồi được ngay. Cho dù là khắc hoa trên đậu hũ, viết chữ trên đầu kim, hay ra tay mạnh mẽ, đều có thể tùy tâm sở dục.

Kim Tiện Ngư thầm nghĩ, chẳng phải đây chính là kỹ năng vi mô sao?

Cho nên, Viên Trí thấy vậy càng thêm tức giận, quát lên: "Ta xem ngươi còn chối cãi thế nào!"

Thấy Viên Trí nói năng hàm hồ, Kim Tiện Ngư không hề nóng vội. Nói đến đây, nàng chưa thử nghiệm thành quả mấy ngày nay, trong lòng nảy sinh ý muốn được so tài cao thấp với Viên Trí một phen.

Vì vậy, nàng lại thi triển bộ pháp Càn Khôn Bát Quái, tay lần lượt biến hóa các chiêu thức Đào Thổ Giáng Anh, Dạ Vũ Tiêu Tiêu, Nhất Thiên Phi Tự, Phủ Cầm Án Tiêu, Nguyệt Thượng Liễu Tiêu, Nhàn Quải Ngân Câu - những chiêu thức phiêu dật tuyệt luân kia.

Càng giao đấu, Viên Trí càng thêm kinh hãi.

Không ổn rồi, chỉ mới vài ngày không gặp, công lực của nha đầu thối tha này sao lại đột nhiên tăng mạnh đến vậy?

Thiếu nữ di chuyển nhanh nhẹn, thân pháp như gió, khiến người ta khó lòng nắm bắt.

Viên Trí tung chưởng đánh tới, ánh mắt Kim Tiện Ngư trầm tĩnh, nghiêng người bước lên, tay phải vặn cổ tay ông ta, tay trái khống chế gáy ông ta.

Viên Trí chỉ cảm thấy hoa mắt, nhưng tử huyệt đã nằm gọn trong tay Kim Tiện Ngư.

Trong lòng Liễu Tuệ chấn động, cảm thấy bộ pháp của Kim Tiện Ngư rất quen thuộc, ẩn chứa trận pháp bát quái, lại có chút khác biệt với bộ công pháp của Bạch Bình Hương. Ông ta suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra.

Không khỏi mừng rỡ nói: "Ngọc gia? Ngươi là đệ tử Ngọc gia?"

Thiếu nữ nghe vậy quay đầu lại, nàng mặc một thân áo trắng, tóc đen buông xõa, cách ăn mặc rất giản dị, dung mạo xinh đẹp, lúc này mỉm cười, mở miệng nói: "Ta đã nói ta là đệ tử danh môn chính phái, các người lại không tin."

**

Tuệ sư không nhịn được thở dài, nói: "Viên Trí, mau dừng tay."

Thật ra với tu vi của ông ta, muốn ngăn cản Viên Trí là chuyện vô cùng dễ dàng, chỉ là vị lão hòa thượng này cũng có ý muốn thử dò lai lịch của Kim Tiện Ngư.

Ngọc gia không phải môn phái chính phái tầm thường, mà là đỉnh cao của chính phái hiện nay. Liễu Tuệ sư bình tĩnh lại, cười khổ nói: "Chuyện liên quan đến Bạch Bình Hương, lão hòa thượng không thể không cẩn thận."

Còn Viên Trí, trong khoảnh khắc bị Kim Tiện Ngư khống chế kia thì không khỏi tuyệt vọng, không ngờ nha đầu này chỉ mới luyện tập vài ngày, vốn dĩ không thể đánh bại ông ta, vậy mà lại tiến bộ nhanh chóng như vậy, khiến ông ta vô cùng chán nản.

Kim Tiện Ngư tò mò hỏi: "Rốt cuộc là Bạch Bình Hương đã làm gì?"