Tuy Thập Nhị Động Thiên biết hắn ta là người của Tiểu Tiên Châu nhưng cũng không kịch liệt phản đối.
Là nam chính, Vệ Hàn Tiêu tiến bộ rất nhanh, trong nháy mắt đã trở thành trợ thủ đắc lực của chính đạo, sự trưởng thành của nam chính nhanh chóng khiến Ngọc gia kiêng dè.
Thứ nhất, kẻ không cùng dòng tộc, lòng dạ ắt khác biệt.
Thứ hai (quan trọng nhất là), Vệ Hàn Tiêu là đệ tử của Thập Nhị Động Thiên, Ngọc gia và Thập Nhị Động Thiên ngầm đấu đá tranh giành địa vị, thân phận và thực lực của Vệ Hàn Tiêu trong tương lai nhất định sẽ làm lung lay địa vị của Ngọc gia.
Trong hoàn cảnh đó, Ngọc Long Dao mỉm cười chủ động đề nghị, hay là tổ chức một bữa tiệc, nhân tiện đề nghị để Vệ Hàn Tiêu kết thông gia với nữ nhi của Ngọc gia để thăm dò thái độ của Vệ Hàn Tiêu.
Nếu Vệ Hàn Tiêu đồng ý, vậy là có thể kéo Vệ Hàn Tiêu từ Thập Nhị Động Thiên về.
Nếu Vệ Hàn Tiêu không có ý định thân cận với Ngọc gia, nhất định hắn ta sẽ từ chối hôn sự. Gián tiếp chứng minh người này không thể lôi kéo, sớm muộn gì cũng là mối đe dọa, cần phải sớm có đối sách.
Đúng vậy! Tên khốn nạn này rõ ràng biết Vệ Hàn Tiêu thầm mến Phượng Thành Hàn, quan hệ sư đồ của hai người rất mờ ám! Hoàn toàn không có khả năng đồng ý!
Sau đó, hắn lại cười khổ nói với Vệ Hàn Tiêu, gia tộc đang nhắm vào ngươi, việc kết thông gia là ta giúp ngươi kéo mối, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.
Nếu Vệ Hàn Tiêu không đồng ý, trong mắt hắn ta, Ngọc Long Dao chỉ là có lòng tốt, không biết hắn ta đã có người trong lòng.
Nếu Vệ Hàn Tiêu đồng ý, trong mắt hắn ta, Ngọc Long Dao liền trở thành người nói giúp hắn ta, giúp hắn ta thăng tiến.
Có thể nói là cả hai bên bốn phía, tên khốn nạn này đều tính toán cả rồi.
Vệ Hàn Tiêu quả nhiên không đồng ý.
Có lẽ là cảm thấy chưa đủ, Ngọc Long Dao lại giở trò, xúi giục nữ nhi của gia tộc đối phó với Phượng Thành Hàn. Khiến Vệ Hàn Tiêu nổi giận, đánh nữ nhi làm bia đỡ đạn này của hắn bị thương.
Gia tộc tức giận, không đồng ý thì thôi đi, vậy mà còn ngông cuồng như vậy, cuối cùng bọn họ quyết định loại bỏ mối đe dọa này.
Từ đó dẫn đến việc Vệ Hàn Tiêu hắc hóa, hòa bình giữa Đại Tiên Châu và Tiểu Tiên Châu bị phá vỡ.
Đương nhiên đó là chuyện sau này, còn về việc Ngọc Long Dao giở trò như thế nào thì để sau hẵng nói.
"Phu quân" có nhân cách phản xã hội của nàng, khéo ăn nói, khéo cười, giỏi che giấu cảm xúc của bản thân, kɧıêυ ҡɧí©ɧ tình cảm của người khác, phát hiện sơ hở liền lợi dụng dẫn dắt, nói dễ nghe là kẻ xúi giục, nói khó nghe là kẻ khơi mào thị phi.
Thiếu niên, hay nói đúng hơn là Vệ Hàn Tiêu, vị Thiếu chủ Ma Vực bị sắp đặt rõ ràng trong tương lai này không đợi nàng trả lời mà mặt đã đỏ bừng, càng tức giận thêm.
Hắn ta nhanh chóng tấn công nàng.
Kim Tiện Ngư lộn một vòng trên mặt đất, vạt áo tung bay, điểm vào huyệt Khúc Trì của hắn.
Đây là huyệt đạo quan trọng trên cơ thể người, trúng chiêu này cánh tay sẽ tê liệt. Đáng tiếc, thiếu niên này rất nhạy bén, nàng vừa mới lao đến trước mặt hắn ta đã lập tức nắm lấy cổ tay nàng, vặn ra ngoài.
Cái nắm đó siết chặt lấy cổ tay nàng, đau rát như bị lửa thiêu, thấu tận tâm can.
Trong lúc nguy cấp Kim Tiện Ngư liền xoay người tung một cước, thoát khỏi sự kiềm chế, lùi về phía sau mấy trượng.
Trên cổ tay đã in hằn một vết thương đỏ rực, cơn đau buốt giá lan dọc theo thớ thịt, có xu hướng lan đến tận đan điền.
[Chúc mừng ký chủ, kỹ năng thể thuật cơ bản +20, chỉ số hiện tại 120]
? ? !
Kim Tiện Ngư giật mình, vậy mà cũng có thể tăng kỹ năng sao? Chẳng lẽ chỉ cần nàng liều mạng luyện tập thì sẽ có ngày trở thành kẻ mạnh nhất thiên hạ?
Chưa kịp để nàng hoàn hồn, Vệ Hàn Tiêu lại tấn công.
Kim Tiện Ngư che cổ tay, cắn răng chống đỡ.
May mà bộ pháp của nàng cũng coi như nhẹ nhàng linh hoạt, tóc đen trâm vàng leng keng rung động, nàng xoay người, uyển chuyển như chim én bay lượn.
Trong nháy mắt, hai người đã đấu mấy chục chiêu.
Thiếu niên đang định giơ đao tấn công tiếp thì một chiếc roi từ trên không bay tới, đánh trúng cổ tay hắn ta.
Vệ Hàn Tiêu đau đớn, lực tay không khỏi buông lỏng.
Phượng Thành Hàn hơi cụp mắt, ánh mắt lạnh lùng vung tay đánh lên dây đàn, "choang" -
Cây đàn thất huyền bay ra chắn giữa hai người, sóng âm đánh bật cả hai ra.
Điều khác biệt là, sóng âm đánh về phía Kim Tiện Ngư rất nhẹ nhàng, như được gió xuân nâng đỡ rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Còn Vệ Hàn Tiêu thì không kịp né tránh, xấu hổ ngã lăn quay trên đất.
Phượng Thành Hàn một tay kết ấn, thu hồi roi lại, nói: "Vệ Hàn Tiêu, trở về."
Vệ Hàn Tiêu hít một hơi thật sâu, cau mày phản bác: "Sư tôn! !"
"Người này lai lịch không rõ!"
Kim Tiện Ngư hơi sửng sốt, che cổ tay lại buột miệng nói: "Ai nói ta lai lịch không rõ?"
Vệ Hàn Tiêu liếc nhìn nàng, nói: "Nào có nha hoàn nào lại ăn mặc sang trọng như vậy? Trên người ngươi là vải Thiên Tằm, không bị lửa thiêu rụi không bị gai xuyên thủng, năm xưa Chu Mục Vương chinh phạt Tây Nhung, Tây Nhung đã dâng vải Thiên Tằm. Ném vào lửa, vải sẽ chuyển màu, lấy ra khỏi lửa thì trắng như tuyết."
Kim Tiện Ngư hơi đỏ mặt, nàng ngẩn người một lúc, trông có chút lúng túng.
Ngọc Long Dao chưa bao giờ để nàng thiếu ăn thiếu mặc, đây quả thực là bộ đồ đơn giản nhất mà nàng tìm được trong tủ quần áo. Nhưng không ngờ nam chính công này lại hiểu biết về những thứ này như vậy.
Thiếu niên trông giống như chàng trai lạnh lùng, nhưng lời nói lại vô cùng cay nghiệt, lạnh nhạt nói: "Che đầu che mặt, không phải là chột dạ, thì là xấu xí không thể nhìn nổi."
... Nàng vẫn là đừng nên nói cho hắn ta biết chiếc mũ có màn che này là do Phượng Thành Hàn đưa thì hơn.
Kim Tiện Ngư cười nói: "Còn có một khả năng khác."
Vệ Hàn Tiêu nhíu mày vô thức hỏi: "Khả năng nào?"
Kim Tiện Ngư cười tủm tỉm nói: "Ta là tuyệt thế mỹ nhân."
Vệ Hàn Tiêu dường như bị sự trơ trẽn của nàng làm cho kinh ngạc.
Hắn ta cau mày, mất một lúc lâu mới thốt ra được một câu: "Hừ, nếu ngươi là tuyệt thế mỹ nhân, ta sẽ nuốt chửng thanh đao này."
Tuy nàng rất muốn xem nam chính công biểu diễn màn nuốt đao, nhưng thời gian có hạn, nếu tiếp tục dây dưa e rằng sẽ không hay.
Tiếc nuối từ bỏ ý định này, trong lòng Kim Tiện Ngư khẽ động, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, trong nháy mắt nàng đã nghĩ ra cách thoát thân.
Xem bước đi tuyệt vời của nàng đây!
Thiếu nữ cũng không tức giận, nàng nhìn chằm chằm Vệ Hàn Tiêu, nhìn đến khi hắn ta căng thẳng, bối rối, mới mỉm cười ngọt ngào.
Đương nhiên, Vệ Hàn Tiêu không thể nhìn thấy dung mạo của nàng vì nàng đang đeo mũ che mặt.
Chỉ là tiếng cười du dương ấy, đủ để nhận ra thiếu nữ đang cười.
Kim Tiện Ngư buông lời trêu chọc: "Không phải thì thôi, sao ngươi phải hung dữ như vậy?"
"Kia là sư phụ của ngươi sao? Ngươi đúng là biết nghe lời sư phụ thật đấy." Thiếu nữ cười mỉa mai: "Giống hệt tên sợ nương tử."
Vệ Hàn Tiêu khi còn nhỏ đã từng phiêu bạt tứ phương một thời gian, tự nhiên hiểu được "sợ nương tử" trong tiếng địa phương ở Thục địa có nghĩa là gì, thân thể hắn ta không khỏi cứng đờ.
Vệ Hàn Tiêu nói: "Ngươi có ý gì?"
Kim Tiện Ngư cười nói: "Cười ngươi không giống đồ đệ, mà giống như chính thất quản phu quân."
Tim Vệ Hàn Tiêu đập thình thịch, hắn ta không tự chủ được nhìn Phượng Thành Hàn một cái, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của thiếu niên bỗng chốc đỏ ửng.
Bị nói trúng tim đen, hắn ta không khỏi siết chặt chuôi đao, lạnh giọng nói: "Nói xằng nói bậy!" Nhưng trong lòng hắn ta lại bớt khó chịu với thiếu nữ này hơn một chút.
… Thấy chưa.
Kim Tiện Ngư nở nụ cười công nghiệp lịch sự.
Muốn đối phó với tên tiểu tử này dễ như trở bàn tay, chỉ cần nói mấy câu dễ nghe nịnh nọt là được.
Haha.
Thiếu nữ đỡ mũ màn che, nghiêng đầu cười nói: "Thấy chưa, sợ nương tử, sư phụ ngươi không cho ngươi ngăn ta lại, lần này ta đi thật đấy."
"Chúng ta vĩnh viễn không gặp lại."
Trong lòng Phượng Thành Hàn dâng lên một cảm giác khó hiểu, hắn ôm đàn đứng đó, dây đàn hằn sâu vào đầu ngón tay, hắn muốn giữ nàng lại, nhưng không biết vì sao lại không nói nên lời.
Lúc này, trong Thủy các.
Ngọc Chi Luân cất ngọc bội vào tay áo, sắc mặt hơi trầm xuống.
Ba lời nhắn liên tiếp được gửi đi, nhưng đều như đá chìm đáy biển, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Hay là Kim thị kia đột nhiên đổi ý?
Hắn ta xuất thân từ gia tộc, vốn không coi trọng Ngọc Long Dao và nương tử này của hắn, chỉ là vì Tạ Phù Nguy nên mới miễn cưỡng hợp tác với Kim Tiện Ngư.
Người đời cho là mỹ nhân nhưng trong mắt hắn ta chỉ là phàm phu tục tử.
Ngọc Chi Luân có một bí mật không thể nói ra.
Hắn ta thích nam nhân.
Đặc biệt là thích những nam nhân có ngũ quan sắc sảo góc cạnh rõ ràng, vóc người cao ráo rắn rỏi, giống như những ngọn núi xa xa, thanh tao thoát tục.
Vì vậy, hắn ta ít nhạy cảm với nữ nhân.
Tuy người này đã hạ mình hợp tác với Kim Tiện Ngư, nhưng rốt cuộc hắn ta vẫn chán ghét nữ nhân thâm hiểm, ích kỷ, không phóng khoáng như nam nhân.
Hắn ta đường đường là trưởng nam của gia tộc, trong bữa tiệc đương nhiên có không ít người đến kết giao. Ngọc Chi Luân miễn cưỡng uống ba ly, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên lộ ra vẻ u ám, hắn ta tùy tiện tìm cớ, sải bước rời khỏi Thủy các, đi thẳng về phía phòng khách đã hẹn trước.
Nào ngờ, khi đến phòng khách, cửa lại đang đóng chặt.
Ngọc Chi Luân hơi sững sờ, hắn ta đưa tay đẩy cửa, không những không đẩy ra được, mà lực đạo còn dội ngược trở lại.
Đây là kết giới? !
Không giống công pháp của Thập Nhị Động Thiên nơi Tạ Phù Nguy ở, mà giống pháp thuật của Ngọc gia hắn ta hơn.
Rõ ràng đã đồng ý rồi, bây giờ lại giăng kết giới là có ý gì?! Chẳng lẽ Kim thị kia thực sự đổi ý? Hay là đột nhiên rung động nổi lòng tham trước sắc đẹp của Tạ Phù Nguy?
Trong lòng Ngọc Chi Luân dâng lên một tia tức giận, hắn ta bám vào kết giới, cao giọng quát: "Kim thị kia! Đổi ý tự làm vào lúc này là có ý gì!"
Cứ như vậy, giọng nói giận dữ khó chịu của Ngọc Chi Luân vang vọng rõ ràng trong phòng khách.
Hai người trong phòng đều sững sờ.
Vào cái gì? Cái gì mà tự mình vào??