Nặc Thanh lạnh lùng nhìn Yến Hàn. Thật may mắn làm sao trong suốt 20 năm kiếp trước cậu đã luyện được khả năng lấy lại bình tĩnh nhanh nhất có thể trong mọi hoàn cảnh. Thế nên cậu mới cảm thấy tức giận.
Vì lí trí không bị cảm xúc ảnh hưởng tới, thế nên Nặc Thanh mới có thể bình tĩnh mà suy nghĩ. Lại chính vì suy nghĩ kĩ thế nên cậu mới không hiểu vì lí do gì mà Yến Hàn không muốn để cậu biết tình trạng cơ thể của y cũng như là...thân phận thật sự của y.
Nặc Thanh sẽ không chỉ vì một chút khích tướng của người ngoài mà nghĩ rằng trong mắt Yến Hàn cậu chỉ là một con chuột thấp kém.
Sẽ không có bất kì ai nảy sinh du͙© vọиɠ, yêu chiều đến vô pháp vô thiên một ai đó nếu họ nghĩ rằng kẻ đó thật thấp kém và rẻ rúng.
Nếu Yến Hàn là Vọng Thương đế, thì việc cậu năm lần bảy lượt cãi lại y, giận dỗi thậm chí là đạp y xuống giường đã đủ để cho y xử trảm cậu rồi.
Nếu nói Yến Hàn là do muốn lợi dụng cậu để làm gì đó nên mới có thể tha thứ cho hành động đó của cậu thì lại càng vô lý.
Thứ nhất, một con chuột là cậu có gì xứng đáng để lợi dụng ư? Mà cho dù là có, thử nghĩ xem thân là một đế vương thì khi bị xúc phạm như vậy thì liệu có thể nhẫn nhịn được hay không? Nhất định cũng sẽ ra tay trừng phạt cậu dẫu là cậu có giá trị lợi dụng mà thôi.
Thế nên Nặc Thanh không hề nghi ngờ vào tấm chân tâm mà Yến Hàn dành cho cậu.
Cậu tức giận...vì y không tin tưởng vào cậu!!
Cho dù có bất kì lí do gì đi chăng nữa, cậu vẫn hy vọng được san sẻ ghánh nặng với y. Cậu muốn biết tình hình thân thể y, cậu muốn giúp y tìm ra cách chữa.
Cậu không trách y khi không nói cho cậu biết thực ra y là Vọng Thương đế.
Vì cậu cũng đã nói cho y biết mình vốn dĩ không phải người của thế giới này đâu?
Mỗi người đều có thể giữ cho mình một bí mật. Nhưng tiền đề là bí mật đó không được phép ảnh hưởng tới sức khỏe và tính mạng của đôi bên!!
Riêng điều này thôi, đã đủ lí do để Nặc Thanh cực kì tức giận.
Nhìn vẻ mặt vạn năm bất biến của y giờ đây hoảng loạn và đau lòng tột độ, Nặc Thanh hừ khẽ trong lòng.
Lần này nếu cậu không để cho y một bài học nhớ đời thì Nặc Thanh cậu sẽ theo họ của y!!
Đang đúng lúc thuốc súng của Nặc Thanh chực chờ sắp phát nổ thì lại có kẻ cực kì thèm chết đυ.ng vào nòng súng.
Ma Uyên chật vật đứng dậy, sau đó giọng nói the thé hét lên với Nặc Thanh:
"Vì sao nó lại nghe lời mày cơ chứ!! Mày chỉ là một con chuột thấp kém, chỉ là tầng lớp thấp kém nhất mà thôi!!!"
Nặc Thanh lạnh nhạt nhìn ả, giọng lạnh tanh đáp:
"Thì ngươi cũng chỉ là một kẻ thấp kém chiếm đoạt vận khí và tâm hạch của người khác để nghịch thiên cải mệnh mà thôi. Có gì đáng để tự hào sao?"
Ma Uyên kinh hãi nhìn Nặc Thanh, như thể không hiểu vì sao cậu lại biết điều đó. Ả không thể tin nổi thều thào:
"Không thể nào, sao mày có thể biết được."
Nặc Thanh lặng lặng nhìn ả, đôi tròng mắt chuyển sang màu xanh lam mỹ lệ động lòng người, lại như có thể nhìn thấu nội tâm và quá khứ dơ bẩn của ả. Giọng cậu vang lên, nhàn nhạt nhưng lại như một thanh kiếm sắc bén rạch nát quá khứ mà ả ta cố gắng che dấu:
"Ma Uyên, tên thật là Lý Liên, sinh ra trong một ngôi làng nghèo mạt phía Bắc của Trùng Triệu quốc. Vì không cam lòng suốt đời chỉ là một người bình thường ở thôn quê lạc hậu, ỷ vào sắc đẹp của mình quyến rũ một lái buôn lấy mình làm vợ, rồi lại theo hắn lên đại thành. Sau đó chỉ vì năm trăm lượng bạc mà phản bội lại lái thương ấy, đẩy toàn gia người ta vào chỗ chết để mình trèo cao hơn. Cuối cùng chính mình gặp quả báo, bị lừa bán vào thanh lâu. Không ngờ lại vô tình chạm mặt gặp được quý nhân của hoàng gia Bắc Minh quốc, được gã nhìn trúng và đưa về nước....."
Ma Uyên càng nghe càng kinh hãi. Không được!!! Không được biết tới quá khứ của ả!!!
"Đó không phải quá khứ của tao, tất cả chỉ là do mày bịa đặt mà thôi!! Im miệng!! Im đi!! Không được nói nữa!!"
Nặc Thanh lẳng lặng nhìn ả ta, sau đó cũng không nói gì thêm. Nói thêm về kẻ này chỉ ô uế miệng cậu.
Nhắm mắt lại rồi quay đầu đi, đôi mắt xanh lam cũng theo đó chuyển về màu đen tuyền vốn có. Nặc Thanh nheo mắt ngắm nghía Charybdis. Không biết có phải là do tình cảm đã thay đổi hay không mà giờ đây cậu nhìn bé con này cứ như được phủ thêm một lăng kính đáng yêu. Chà, nhìn cũng không đáng sợ như cậu từng nghĩ.
Nặc Thanh nắm lấy xúc tu của Charybdis, lại quay đầu nhìn Cửu Nhất đang chạy tới, sau đó mới nói:
"Bế theo đứa trẻ kia nữa. Đưa ta đến..."
Nặc Thanh suy tư một lát, nếu nói thẳng ra là đưa tới nơi giam giữ những đứa trẻ khác thì hiển nhiên bé con này sẽ không hiểu.
Thế nên...
"Đưa ta đến nơi có nhiều sinh khí nhất."
Charybdis là Hung Thần, hiển nhiên sẽ rất nhạy với sinh khí. Đây là những gì cậu đọc được trong sách, không biết có thật không nữa.
Cửu Nhất lúc nãy tự nhiên bị thúc thúc ném lại giữa đường, nó tưởng rằng thúc thúc kia chê nó phiền nên mới bỏ nó lại. Lại chẳng hay hề biết thực ra nguyên nhân khiến nó bị vứt lại là do Yến Hàn đã nhận ra phía trước khá nguy hiểm với nhóc con này, thế nên mới cố ý bỏ nó ở lại để tránh nạn.
Đúng như y dự tính, nếu y đem nó theo, hiển nhiên nó đã bị mấy đòn công kích của Charybdis tiễn đi rồi.
Nặc Thanh cũng nhìn ra điểm này, thế nên khi nhìn thấy Charybdis sau khi cuốn lấy Cửu Nhất đã sắp quay mông bỏ đi thì cậu đã đại phát từ bi mà vứt cho Yến Hàn một ánh mắt. Sau đó dứt khoát không thèm để ý nữa.
Yến Hàn lẳng lặng đứng nhìn cậu từ nãy tới giờ, dù trong lòng vô cùng không bình tĩnh nhưng vì một câu của cậu mà vẫn cố kiềm nén bản thân không tiến tới ôm cậu vào lòng.
Thế nên y đã chẳng hề bỏ qua ánh mắt mà Nặc Thanh vứt cho giữa đường.
Y như thể tâm linh tương thông, không nói nhiều lời, Yến Hàn quay đầu ra lệnh cho Ám:
"Lập tức triệu tập Long ẩn vệ, chuẩn bị quân y giải cứu những đứa bé bị bắt cóc. Những kẻ của Ma hội có ích thì giữ lại tra hỏi, còn lại thì gϊếŧ đi."
Sở Chiến nghe vậy thì nóng nảy, vội vàng hỏi:
"Thế còn nữ nhân này thì sao ạ?"
Yến Hàn lạnh lạnh lẽo nhìn hắn, môi mỏng mở ra nói một chữ:
"Gϊếŧ."
Sau đó quay đầu phất áo đuổi theo Nặc Thanh.
***
Năm Yến Việt thứ chín mươi chín, một nhóm người ngoại quốc âm thầm thực hiện một âm mưu kinh hoàng với mục đích muốn làm suy kiệt Yến Việt quốc.
Thập đại Hung thú Charybdis được nhóm người này nuôi dưỡng và xuất thế cách Phi Thiên thành mười dặm, uy thế kinh thiên, uy hϊếp tới sự an toàn của Phi Thiên thành cũng như đế đô.
Giữa lúc nguy cấp, Vọng Thương đế phái đại thần Yến Hàn cùng phu nhân ra tay dẹp yên nguy cơ này, giải cứu lượng lớn trẻ em bị bắt cóc, được người dân tôn thành anh hùng cứu quốc.
Năm Yến Việt thứ một trăm, Bắc Minh quốc dàn quân trên bờ biển phía Đông Yến Việt, nguy cơ bùng nổ chiến tranh.
***
Ánh nắng buổi sớm xuyên qua bức màn sa hơi mỏng chiếu vào giường, một tia nắng nhạt nghịch ngợm dừng chân trên gương mặt của thiếu niên, làm cậu bị chiếu đến phải nheo mắt lại.
Bước xuống giường, thiếu niên vươn tay vén bức màn lụa bằng giao châu xa xỉ lên, hai chân giẫm lên thảm gấm chim tước đi ra ngoài.
Bên kia tấm rèm che có mấy tiếng va chạm thanh thúy, thiếu niên ra phòng ngoài, ngửa đầu nhìn sắc trời trong xanh như được gột tẩy, lại vươn vai ngáp mấy cái mới tỉnh ngủ hẳn. Bên cạnh má vươn ra mấy nụ hoa sữa trắng tinh, hương thơm thoang thoảng, lá cây tươi non mềm mụp như có thể bóp ra nước.
Thiếu niên hiển nhiên không ai khác ngoài Nặc Thanh, cậu ngẩn ngơ nhìn nhành hoa sữa, sau đó lại bị tiếng mấy chú chim Hoàng Yến gọi hồn về.
Nặc Thanh nhìn sang phía đó, quan sát kĩ một lát mới chợt nhận ra, giữa đám chim Hoàng Yến, Sơn Ca, Họa Mi bỗng lòi đâu ra một con chim rất lạ. Đã vừa béo, vừa xanh mà lại còn có tiếng hót rất kỳ.
Giữa một rừng líu lo líu lo chợt xuất hiện tiếng hót ‘Grao grao’ làm Nặc Thanh nghe mà muốn toát mồ hôi hột.
Lúc bấy giờ Nặc Thanh mới nhận ra, ấy là con chim xanh Charybdis nhà cậu.
Nhìn con chim béo ngang ngược dùng cái mông đồ sộ của nó tông ngã Hoàng Yến bên cạnh rồi chen mỏ vô ăn đồ ăn của người ta, Nặc Thanh rất nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cái mông của nó xách ra ngoài, tránh để nó gây hại cho muôn chim.
"Grao grao!!!”(Kẻ nào dám cả gan cản bản hoàng dùng bữa!!"
Charybdis hung dữ gào hai tiếng, quay lại muốn cho kẻ dám vô lễ với nó một phen đau khổ, ai dè đυ.ng trúng ánh mắt cười như không cười của mama nhà nó.
Charybdis: “...Chíp."
Nặc Thanh phụt cười, đưa ngón tay dí vào trán nó, khẽ mắng:
"Ngươi xem mình còn có chút khí thế nào của một Hung thú không hả? Với cả, ngươi là một con cá, dù có mọc cánh thì cũng là cá, không phải chim đâu mà chíp chíp với ta."
Nói rồi cậu lại đưa tay xuống búng một cái lên bụng mỡ ba ngấn của nó, thấy tầng mở rung rinh rung rinh như một chiếc bánh pudding thì không nhịn được bật cười giòn giã:
"Nhìn xem, béo đến độ không thấy chân đâu cả rồi mà còn ăn. Ăn ăn cho lắm vào, sau này ngay cả bay cũng bay chẳng nổi, chỉ có thể lăn mà thôi đấy!"
Charybdis bị mama body shaming thì tỏ ra vẻ mặt bị tổn thương đau khổ tột độ, grao grao hai tiếng giãy giãy khỏi tay của Nặc Thanh bay đi.
Không ngờ giữa đường thật sự vì quá mập mà rơi cái vèo xuống đất. Ụp một cái hôn đất mẹ, lại vì cả cơ thể nhiều mỡ, cuối cùng không chỉ té xuống mà còn nảy nảy lên hai cái như quả bóng cao su rồi mới chân chính tiếp đất.
Nặc Thanh: “...."
Đm, sáng sớm mà đã cười như điên thế này là không ổn đâu.
Tiếng cười giòn giã của thiếu niên cứ vang vọng khắp trong viện, Charybdis cuối cùng cũng nhận mệnh, nằm im cho mama tới xách lên rồi mang đi, chứ nó thật sự là chính thức mũm mĩm đến độ không thể đi nổi nữa rồi.
Tính đến bây giờ, đã một tháng trôi qua kể từ lúc gặp Charybdis. Nói có gì thay đổi hay không thì cũng không nhiều lắm. Mà có lẽ thay đổi nhiều nhất là cậu, hay nói đúng hơn là hành động của cậu.
Nặc Thanh khi xưa đã từng rất năng nổ tìm cách làm phong phú tài chính cho U Cửu cục cũng như là cho Yến phủ.
Nhưng bây giờ, Nặc Thanh đã buông tay khỏi sự vụ, yên tĩnh mà tiêu dao tự tại sống trong Hiên Viên viện, không ra khỏi phủ nửa bước.
Ngoài trừ thỉnh thoảng làm một ít sữa rửa mặt cho Dương Uyển cô nương thì là hoàn toàn sống một cuộc sống của một lão nhân.
Ban ngày thức dậy, ăn cơm, đọc sách, ngắm cá, ngắm cảnh, làm chút ít món ngon cho Charybdis và mấy đứa nhỏ. Còn lại là không nhìn, không quan tâm, không để ý.
Yến Hàn?
Nặc Thanh lặng lẽ nhìn thân ảnh đứng ở cửa chính của viện tử kia, nở một nụ cười nhợt nhạt.
Ai kia vẫn còn trong khoảng thời gian chịu phạt.
Sau lần trải qua cảm giác cả thế giới quay lưng kia, lại nhìn rõ được vị trí của mình trong lòng các thành viên U Cửu cục, hay nói đúng hơn là Long ẩn vệ, Nặc Thanh đã triệt để buông tay.
Ha, cố gắng chinh phục quân tâm để có tư cách đứng cạnh Yến Hàn?
Nực cười, Yến Hàn thân là Vương của bọn họ còn bị cậu cấm vận, thì bọn họ là cái thá gì để cậu phải quan tâm?
Cậu chính là kiêu ngạo như vậy đấy. Và cậu cũng có chỗ dựa để kiêu ngạo.
Trong thời gian một tháng, Nặc Thanh đã dùng thời gian nhanh nhất để đọc hết sách trong tàng thư các, và cuối cùng cũng mơ hồ nhận ra tại sao cậu luôn được sinh vật từ biển cả gọi là Vương.
Kẻ được toàn bộ biển cả cúi đầu xưng thần, chỉ có thể là Hải Thần mà thôi.
Và có lẽ vì một nguyên nhân nào đó, cậu đã trở thành...Hải Thần.
Liệu đây có phải là bàn tay vàng mà Hắc Bạch vô thường bồi thường cho cậu không nhỉ?
Nhưng tóm lại, dù là may mắn hay là mèo mù vớ phải cá rán, giờ cậu không còn là một con chuột con không quyền không sức lúc mới đầu xuyên qua đây nữa rồi.
"Vương ơi!!!"
Nặc Thanh ngeh thấy giọng của Tetrao, lập tức vứt hết mấy suy nghĩ lung ta lung tung trong đầu đi, xoay người ôm cục bánh trôi nếp đang chạy lon ton kia vào lòng.
Nhìn Tetrao cũng như Charybdis đều tròn vo như nhau, Nặc Thanh chợt nhận ra có lẽ lí do khiến chung béo là ở cậu.
Khi nào cũng mày mò làm đồ ngọt cho chúng ăn, làm sao mà không béo cho được.
Thế là Nặc Thanh hạ quyết tâm nói với chúng:
"Từ hôm nay cắt đồ ngọt."
Tetrao vốn dĩ đang hạnh phúc do được Vương ôm, vừa nghe được tin dữ đã bày ra một vẻ mặt như trời sập tới nơi. Cùng bày ra vẻ mặt y chang còn có Charybdis.
Nặc Thanh không để ý tới hai đứa đang vẻ mặt đau khổ nhăn nhó, hai mắt cậu như dính chặt vào cái hộp được Lam Uyên ôm tới.
Lam Uyên mỉm cười duyên dáng, nhẹ giọng thưa:
"Vương, đây là đồ mà tiệm rèn gửi tới."
Nặc Thanh nhận lấy cái hộp từ tay cô bé, mở ra nhìn nhưng linh kiện quen thuộc, Nặc Thanh nở một nụ cười xinh đẹp.
Ha, đây mới chính là lĩnh vực chuyên thuộc của cậu này. Chào mừng em tới với ta, FN Five-Seven bảo bối.