Sau Khi Xuyên Thành Hamster, Tôi Rơi Vào Tay Của Bạo Quân

Chương 45: Những tiểu thiên tài

Nặc Thanh khi vừa đặt chân tới hậu viện đã thấy ba cục bột trắng bóc nhanh như tên bắn lao tới chỗ mình. Cậu sửng sốt, đến khi nhận ra được ba cục bột đó là cái gì thì đã thấy chúng bị Yến Hàn treo lủng lẳng trên cây như Naruto bị thầy Kakashi nắm chân treo lên vậy ấy.

Cậu dở khóc dở cười, nói: “Mấy nhóc làm gì vậy hả?"

Đứa bé lúc trước bị Yến Hàn phong ấn tầm nhìn tới chỗ Nặc Thanh không ngừng vung vẫy loạn xạ muốn thoát khỏi sợi dây trói để nhảy xuống, nhưng dùng hết sức bình sinh mà vẫn bị treo lên như phơi cá khô.

Hai má nhóc phồng to như con cá nóc, tức giận mà nhìn Yến Hàn. Lại vì đối diện với đôi mắt tím không chút cảm xúc của y mà sợ đến co rúm người lại.

Tetrao rất ủy khuất, tại sao cứ khi nào nhóc có cơ hội thân cận với Vương là nam nhân này luôn xuất hiện vậy? Mà người này cũng rất đáng sợ nữa.

Không hiểu sao nhưng khí tức của Vương dễ chịu đến bao nhiêu thì bọn nó lại thấy sợ khí tức của người này bấy nhiêu. Như thể, người này sinh ra để khắc bọn nó vậy!!!

Yến - công cụ khắc chế mọi sinh vật muốn cướp khanh khanh [*] nhà mình - Hàn quay đầu nói với Nặc Thanh:

"Ta sắp có việc phải đi xa một chút, chắc tầm hai ngày nữa ta sẽ trở về. Ta sẽ để lại Sở chiến và Ám phục vụ em, nếu thấy chán thì hãy chơi với mấy nhóc này, chúng quậy phá thì nói với Ám, hắn sẽ dạy dỗ chúng ngoan ngoãn lại."

Nặc Thanh do dự một chút, sau đó vẫn hỏi:

"Ngài đi đâu vậy?"

Yến Hàn cũng không giấu cậu, đáp: "Không phải ta có nói với em về Vọng Thương đế hay sao? Ta phải về kinh thành báo cáo vụ việc ở đây một chút, dù sao đối với bên ngoài thì ta vẫn là giám sát viên do Hoàng đế phái tới đây."

Nặc Thanh cũng biết y được Vọng Thương đế thưởng thức từ vụ việc Thanh thành, thế nên cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói một câu:

"Vậy ngài cũng không cần phải gấp gáp trở về đâu, dù sao lệnh vua cũng khó tránh mà. Thêm cả từ đây lên kinh thành đã xa mà ngài chỉ dùng hai ngày để vừa đi vừa về thì sao mà đủ chứ?"

Yến Hàn nhìn cậu, thấy cậu thật sự không có ý tứ muốn giữ mình lại thì khuôn mặt thoáng đen lại.

Cảm xúc này thật sự rất mới mẻ với Yến Hàn, đây là lần đầu tiên y có cảm xúc mất mát.

Nói chung là, bé con nhà y không những không có ý muốn giữ y lại, mà còn chẳng tỏ ra quyến luyến gì y.

Nói đơn giản thôi, Yến Yến dỗi.

Nặc Thanh nhạy bén cảm nhận được tâm hồn thủy tinh của Yến Hàn đã bể tan tành dưới lớp vỏ lạnh nhạt bên ngoài, cậu nhịn cười, chợt cảm thấy nhà như toàn trẻ con.

Nặc Thanh kéo đầu y cúi xuống, hai tay ôm chặt hai má y sau đó hôn cái chụt lên. Tất nhiên là cậu đã lựa lựa góc độ mà những [con sâu róm biển cả] đang treo lủng lẳng trên cây kia không nhìn thấy được. Làm gì thì làm, nhưng không thể dạy hư trẻ con được.

Hai mắt thiếu niên cong cong, đôi môi đỏ mọng khẽ chu lên tặng cho Yến Hàn thêm một nụ hôn gió, giọng mềm mại nói:

"Đi sớm về sớm nhé, nhớ không được ép bản thân quá mức và phải giữ gìn sức khỏe. Thêm nữa, ra ngoài thì luôn phải đeo mặt nạ, đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt biết không? Phải nhớ là, trong nhà có người chờ ngài đó, léng phéng là ta bỏ ngài phát một!"

Yến Hàn thuận thế ôm lấy eo Nặc Thanh, giam người vào trong vòng tay. Y cúi người vùi đầu vào hõm vai của cậu, giọng khàn khàn, ngoan ngoãn đáp lại lời của nóc nhà:

"Nhớ rõ hết rồi, khanh khanh. Phu quân nhất định sẽ giữ thân như ngọc, chờ đợi khanh khanh tới chà đạp."

Giọng nói nam nhân chứa đầy sự lưu luyến, mang theo một cỗ phiền muộn không rõ. Bên gáy Nặc Thanh bị y thổi vào một chút khí nóng hôi hổi, làn da rất nhanh chóng nổi lên một màu hồng nhạt.

Cậu bị trêu đến nỗi mặt đỏ bừng, trong đầu lại đang chạy nhảy tưng tưng như một con chuột đang tập thể dục.

AAAAAAAAAAAA!!!!

Sao lại có một người có thể nói ra những lời xấu hổ như vậy bằng một khuôn mặt rất chi là chân thành được cơ chứ?!?!

Yến Yến thúi!!!

***

Nhìn Yến Hàn bước lên xe ngựa, Nặc Thanh lần đầu tiên biết rằng cậu cũng có ngày ở nhà đơn chăn gối chiếc như chinh phụ chờ chồng.

Nặc Thanh: “.....”

Phì phì, ai là chinh phụ chứ?! Nếu nói như vậy, cậu phải là chinh phu chờ vợ mới đúng!

Không không! Có ông chồng nào lại để vợ ra trận rồi mình ở nhà ôm gối ngủ ngon lành cơ chứ?

Lúc này, Nặc Thanh mới nhớ rằng lúc nãy, khi]Yến Hàn tự xưng y là phu quân của cậu, cậu đã - không - hề - phản - đối!!!!!!

Sáu dấu chấm than cũng không diễn tả hết sự sốc của Nặc Thanh lúc này.

Từ khi nào cậu đã trở nên thụ hóa tới mức này vậy?

Nặc Thanh thẫn thờ bước vào Hiên Viên viện, nhờ người hầu giải cứu mấy [bé sâu róm đại dương] trên cây xuống. Sau đó chân nặng chân nhẹ đi vào phòng thí nghiệm của mình.

Từ lần bị lạc trong chợ nô ɭệ ấy, sau khi trở về Yến hàn đã điều tới cho cậu hai nữ hầu không biết ở đâu ra. Một người tên Xuân, một người tên Hạ.

Và tin tốt là hai nữ hầu này có thiên phú cực cao trong việc điều chế hương liệu. Chính nhờ vậy mà khi bắt tay vào tạo những loại xà phòng đặc biệt, Nặc Thanh có thể hô biến cho nó thêm phần cao cấp bằng những hương thơm quyến rũ.

Sau khi lăn lộn mãi với đống nguyên liệu thì Nặc Thanh đã chế ra được sữa rửa mặt, thế nhưng vẫn chưa vừa ý cho lắm.

Dựa vào nhu cầu của phụ nữ thế giới này, thêm cả tình trạng của thời đại, Nặc Thanh quyết định làm soap rửa mặt. Vừa đẹp mà lại vừa dễ bảo quản.

Để làm soap rửa mặt, trước hết cần phải có hỗn hợp phôi xà phòng với hương thơm muốn làm. Trước đó cậu tính làm phôi xà phòng bằng mỡ lợn và chất kiềm, nhưng sau đó do thành quả không vừa ý nên cậu đã tìm cách khác.

Và làm theo cách mới này thì cậu cần thành phần dầu dưỡng, sáp, hương liệu hoặc tinh dầu muốn dùng và nước cất.

Sáp thì cậu chọn sáp bọt dừa chiết xuất từ cây dừa. Cái này là do cậu tự chiết xuất, không có công cụ chuẩn để dùng nên nó có màu vàng kim nhàn nhạt chứ không phải màu trong suốt.

Thành phần dầu dưỡng thì ép từ hạt ô liu, tinh lọc bảy lần để cho ra thành phẩm tốt nhất, ít cặn.

Tinh dầu thì sau một hồi suy nghĩ, Nặc Thanh quyết định chọn hương đào, vừa đúng lúc bây giờ là tháng sáu, mùa đào chín.

Gọt vỏ những quả đào có hương thơm nồng nhất, ép lấy nước, đổ rượu Volka nửa mùa được cậu mua lại từ tay những lái thương nước ngoài. Ngâm từ năm đến bảy ngày, cậu đã có tinh dầu đào.

Sau khi có đủ hết tất cả nguyên liệu, Nặc Thanh bắt đầu chế tạo phôi xà phòng.

Đun chảy sáp cho tan, vừa đun vừa khuấy. Khuấy phải nhẹ tay tránh cho bọt và cũng không nấu quá lâu. Sau đó cho lần lượt các thành phần dầu dưỡng vào, vừa nấu vừa khuấy.

Trộn Allantoin, chất chiết xuất từ

cây Liên Mộc vào nước cất cho tan sau đó cho vào nồi đang nấu khuấy đều. Allantoin này cậu cũng là mua từ lái buôn nước ngoài, cậu hiện tại không tự chiết xuất được.

Cuối cùng tắt bếp, đợi hỗn hợp nguội bớt thì cho một ít sữa ong chúa vào. Tại sao lại cho sữa ong chúa? Vì trong đó có Acnacidol - hoạt chất giúp tái lập sự cân bằng sinh lý ở da bị mụn. Vì cậu thật sự không biết làm cách nào để tìm được Acnacidol chuẩn nên đành cho ít sữa ong chúa vào để thay.

Và sau cùng là cho tinh chất đào vào, đổ hỗn hợp vào khuôn và cho thêm ít cánh hoa khô rồi ngồi chờ. Sau một khắc, ta đã có một soap xà phòng đơn giản.

Đối với người ở thế giới này, loại soap xà phòng này đã có thể coi là hàng cực phẩm, nhưng đối với Nặc Thanh thì hiệu quả vẫn không đạt chuẩn mong muốn của cậu. Nó thực sự có tác dụng làm sạch da và trị mụn. Thế nhưng lại dưỡng ẩm không đủ.

Nặc Thanh hiện tại vẫn đang cố gắng thay đổi công thức để cải thiệu hiệu quả của soap rửa mặt. Thế nhưng vẫn là muối bỏ biển.

"Vương."

Nặc Thanh vừa làm xong năm soap xà phòng hoa hồng đã nhìn thấy bốn cái đầu nho nhỏ lấp ló ngoài cửa. Cậu mỉm cười, vẫy tay ra hiệu chúng đi vào.

Cầm một miếng bánh hoa quế mà Vương quản gia mang cho cậu ăn lót bụng ban nãy đưa cho mấy đứa bé. Trong đó, Tetrao là ăn ngon lành nhất.

Không hiểu sao nhưng đứa bé này rất hay phồng má, thực sự trông rất dễ thương. Da lại trắng nõn, người phúng phính thịt nên Nặc Thanh rất yêu thích.

Chúng ta nên nói gì đây? Quả không hổ danh là trực giác của một Long Tử chăng? Chính vì trực giác mạnh mẽ nên Yến Hàn cứ canh me ai là người đó đúng thật sự được Nặc Thanh yêu thích.

Khổ thân y. Suốt ngày cứ lo vợ bị cướp mất.

Trong bốn đứa trẻ, cô bé có mái tóc màu trắng bạc tỏ vẻ rất tò mò về soap xà phòng mà Nặc Thanh làm, cô bé nhìn nó một chút, sau đó bẽn lẽn hỏi Nặc Thanh:

"Vương ơi, con muốn sờ sờ cái đó, một chút thôi. Được không ạ?"

Nặc Thanh đương nhiên sẽ không từ chối, cậu gật đầu, cầm lấy soap xà phòng đưa cho cô bé, nói:

"Con cứ tự nhiên nhé, thêm nữa, gọi ta là Nặc thúc thúc là được."

Cậu dù gì cũng hơn cô bé tận 11 tuổi, gọi chú là đúng rồi ha?

Thế mà cô bé lại lắc đầu, rất nghiêm túc nói:

"Vương, Vương chính là Vương! Thêm nữa, Vương vừa ra đời nên chỉ là trẻ con thôi! Không...không thể gọi là thúc thúc được đâu ạ."

Nặc Thanh cười khẽ, xoa xoa tóc cô bé, thỏa hiệp:

"Tùy con vậy."

Dù sao cậu cũng đã sửa đi sửa lại cái xưng hô không biết từ đâu ra này hơn chục lần rồi. Chẳng biết sao mấy nhóc con Hải Nhân này lại luôn gọi cậu là Vương ấy nhỉ? Là do cậu đã cứu chúng sao? Nhưng nếu là như thế thì Yến Hàn mới nên được gọi là Vương chứ?

Chưa để cậu nghĩ ra nguyên nhân, cô bé đã giật giật tay áo cậu, giọng bi bô nói:

"Vương, cái này là xà phòng đúng không ạ? Cái này không tốt bằng cái tụi con làm đâu ạ!"

Nặc Thanh nghe cô bé nói mà sửng sốt, hỏi lại:

"Xà phòng các con làm?"

Cô bé gật đầu: "Vâng ạ! Con, con là Hải Nhân thuộc loài rong biển ạ. Con có thể tự làm xà phòng được bằng năng lực dòng dõi của mình ạ."

Tetrao cũng không lạc hậu, vội giơ cánh tay ngắn cũn lên nói: "Con là Hải Nhân tộc cá nóc ạ."

Lam uyên mỉm cười, cũng nói: "Con là Hải Nhân tộc ngọc trai ạ."

Đứa nhóc nhỏ nhất còn lại cũng nhanh nhảu giơ tay: "Còn con, còn con nà nà...Hải Nhân tộc lươn điện ạ!"

Lam Uyên nhìn Nặc Thanh đang ngẩn ngơ, dịu dàng nói:

"Con và Hải Đới là hai Dị Nhân có năng lực tạo bọt ạ. Chúng con có thể dựa vào đặc tính của loài mà chế tạo ra xà phòng."

Nặc Thanh cảm thấy niềm vui tới quá bất ngờ, không nhịn được mà ôm đứa bé nhỏ nhất mới năm tuổi lên hôn chụt một cái, không tiếc lời khen ngợi:

"Các con đúng là những tiểu thiên tài mà."

Thật sự là thiên tài, mới có thể còn nhỏ như vậy mà sử dụng được năng lực dòng dõi. Thiên phú phải cao mới có thể tiến hóa thành Dị Nhân.

Bốn đứa bé này, không phải thiên tài thì là gì?

______________

Fam:

Gõ nhiều quá muốn tẩu hỏa nhập ma luôn á. Nể mấy đại thần một ngày 10 nghìn chữ thiệt sự.

[*] Khanh khanh: cách gọi vợ/phu nhân thời xưa.

Tên khoa học của cá nóc là Tetraodontidae, Fam lười nên lấy luôn sáu chữ đầu đặt tên cho bé.

Rong biển còn có cách gọi khác là Hải Đới, rồi Fam lấy nó làm tên luôn. Cái phần làm tinh chất với soap cùng phôi xà phòng tất cả tham khảo trên gg, thôi, Fam hết gõ nổi nữa rồi, bye mọi người, tuần sau gặp.