Sau Khi Xuyên Thành Hamster, Tôi Rơi Vào Tay Của Bạo Quân

Chương 43: Hội sở buôn trẻ con (8)

"Ngươi có biết, nguồn cung cấp trẻ con của hội sở này bắt nguồn từ đâu không?"

Mụi Mụi nghe Nặc Thanh hỏi, lập tức vào chế độ nghiêm túc, kính cẩn đáp:

"Tôi ngày xưa khi không biết tí gì về những hành động ghê người của hội sở đã làm quen được với một số người cao tầng trong bọn chúng."

"Hai ngày trước, sau khi thoát ra khỏi những mật đạo dưới đất, tôi đã tức tốc đi điều tra về những kẻ thượng tầng đó. Tôi phát hiện ra rằng, phần lớn trẻ con Bán Thú Nhân và Nhân Loại đến từ hai con đường. Một là đường dây của bọn chuyên bắt cóc trẻ con."

"Hai là...chính cha mẹ, gia đình những đứa trẻ đó bán chúng cho hội sở. Còn về những đứa trẻ Long Tử thì tôi nghĩ hoàn toàn không có đâu, bởi chúng làm sao có lá gan lớn tới mức bắt cóc trẻ con Long Tử cho được."

Nặc Thanh nghe đến điều thứ hai thì vô cùng khó chịu. Cậu vốn dĩ sinh ra trong một gia đình êm ấm và hạnh phúc. Dẫu hai năm cuối đời bị cha bắt ép học tập thực thảm, thế nhưng với cậu, định nghĩa về gia đình chính là nơi mà các thành viên cùng yêu thương, đùm bọc và giúp đỡ lẫn nhau.

Cha mẹ có thể tàn nhẫn đến nỗi bán con đi như một món hàng thực sự làm cậu không thể hiểu nổi, mà cũng không muốn hiểu.

Rõ ràng nếu coi con như là một ghánh nặng, thì thà rằng đừng sinh chúng ra còn hơn là sinh chúng rồi lại bán chúng đi chịu khổ và bị chà đạp.

"Ngươi có liên hệ được với những người mất con không? Ý ta là những gia đình có con bị bắt cóc và đang đi tìm bọn trẻ."

Mụi Mụi gật đầu:

"Có thưa ngài. Tôi đã âm thầm nghe ngóng tại Yến Việt thành và nghe được phong phanh rằng có rất nhiều gia đình đang tìm con. Bọn họ thuộc rất nhiều tầng lớp, duy chỉ không có Long Tử."

"Và sau đây là vật phẩm cuối cùng của ngày hôm nay!! Một Dị Nhân ấu tể [*] Hải tộc!!"

Âm thanh của người chủ trì làm Nặc Thanh quay đầu lại nhìn xuống phía bục đấu giá.

Ấu tể Dị Nhân Hải tộc.

Đó là một bé gái rất xinh đẹp. Làn da trắng nõn, hai má phúng phính, đôi môi đỏ hồng, mái tóc màu bạc trải dài sau lưng như một tấm lụa mềm mại thướt tha.

Hai tay bé đeo đầy những sợi dây ngọc trai quý giá, trên trán còn có một vòng dây bằng vàng mỏng với từng viên ngọc màu xanh xinh đẹp, càng làm nổi bật lên đôi mắt to tròn màu xanh lam. Mặc trên người một chiếc váy mỏng màu cam với những họa tiết vân tròn, bé gái trông càng xinh đẹp và đáng yêu. Ít nhất là thế, nếu đôi mắt đứa bé không lạnh lẽo đến thấu xương và mang sát khí chết chóc giống như vậy.

Hoàn toàn không hề giống ánh mắt mà một đứa trẻ có thể sở hữu.

Hội sở này không chỉ đày đọa thể xác bọn nhỏ, mà còn làm mất đi cả tuổi thơ và tâm hồn trong sáng, vô lo vô nghĩ của những đứa bé đó.

Ngay khi Nặc Thanh chăm chú nhìn đứa bé, cậu cảm thấy bé trông rất quen, hình như cậu đã gặp bé ở đâu rồi. Như cảm ứng được ánh mắt của cậu, đứa bé cũng ngẩng đầu lên nhìn lại.

Phòng làm từ Hắc thiết thạch chỉ cho phép người bên trong nhìn thấy người bên ngoài, còn người bên ngoài nhìn vào sẽ không thể thấy người bên trong.

Hiển nhiên đứa bé cũng không thể nhìn thấy Nặc Thanh đang ngồi trong phòng, thế nhưng Nặc Thanh biết đứa bé đang nhìn mình.

"Mọi người đã nhìn thấy vẻ mỹ lệ của mặt hàng áp trục hôm nay đúng chứ?! Thế nên giá khởi điểm là 5500 lượng vàng. Mỗi lần nâng giá không ít hơn 1000 lượng!"

Đứa bé rất xinh đẹp, ai cũng thấy vậy.

Thế nên dẫu giá khởi điểm có cao, vẫn không ít kẻ giơ bảng.

"6800 lượng!"

"8000 lươ...."

"10000 lượng vàng."

Toàn trường bỗng yên tĩnh, những người đang định tiếp tục đấu giá bỗng khựng lại như phỗng, đôi mắt nhìn về nơi vừa phát ra tiếng nói.

Phòng Thượng Đẳng.

Là một Long Tử vừa ra giá.

Nhìn một lát về phía căn phòng đó, những người đang tiếp tục đấu giá khác cuối cùng cũng bỏ bảng tên xuống.

Đứ trẻ Dị Nhân lần này không mua được thì còn lần khác. Nhưng bây giờ mà đắc tội một Long Tử thì chưa chắc đã còn mạng để rời khỏi.

Người chủ trì nhìn tình hình mà chậc lưỡi một tiếng, đây không phải là một cái giá mà bọn họ ưng ý. Vốn dĩ cái giá dự tính cho mặt hàng này là 25.000 lượng vàng hoặc hơn, cuối cùng lại không đạt được cái mức đó.

"Đã có vị ra giá 10.000 lượng vàng! Còn vị nào ra cái giá khác hay không?"

Người chủ trì vẫn muốn thử vận may xem có Dị Nhân hoặc Long Tử nào muốn tiếp tục ra giá hay không, thế nhưng nhìn không khí im phăng phắc ở hiện trường, đành từ bỏ:

"10.000 lượng vàng lần thứ nhất."

"10.000 lượng vàng lần thứ hai."

"10.000 lượng vàng lần..."

"12.000 lượng vàng!"

Mắt người chủ trì sáng lên, quay sang nhìn về căn phòng thứ hai của Thượng tầng.

"Đã có một vị ra giá 12.000 lượng vàng, còn có ai ra giá khác hay không?!"

"20.000 lượng vàng."

Người chủ trì hí hửng nhìn về phòng Thượng đẳng số 3, lại mong chờ người ở phòng Thượng đẳng thứ hai tiếp tục ra giá, thế nhưng chờ muốn dài cổ vẫn không thấy người đâu.

Thôi, 20.000 thì 20.000.

"Vị ở phòng Thượng đẳng số 3 đã ra giá 20.000 lượng vàng, còn vị nào tiếp tục nâng giá hay không?"

"Nếu không thì chúng ta sẽ chốt giá."

"20.000 lượng vàng lần thứ nhất."

"20.000 lượng vàng lần thứ hai."

"20.000 lượng vàng lần thứ ba!"

"Chốt giá, xin quý khách hãy chờ đợi món hàng được đưa tới."

"Và đó chính là mặt hàng cuối cùng của hôm nay! Xin tạm biệt và hẹn gặp lại các vị ở một lần khác."

Bên trong phòng Thượng Đẳng thứ ba, Nặc Thanh thở nhẹ một hơi. Không phải là cậu tiếc tiền, mà là cậu lo mình không đủ tiền để chuộc cô bé nhỏ đó về.

Với Nặc Thanh, việc cậu làm chỉ là đang chuộc cô bé nhỏ đó lại và đưa cô bé trở về với gia đình của mình. Dẫu sao cậu không thể nào dùng từ [mua] với cô bé được.

Thêm cả, Nặc Thanh nâng giá mạnh như vậy, không phải là phô trương thanh thế. Cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng, giá của một sinh mạng không thể nào chỉ vỏn vẹn vài lượng vàng lẻ được. Mỗi sinh mạng đều là vô giá, độc nhất vô nhị, thế nên cậu đưa ra cái giá cao như vậy, là đang muốn nói với đứa trẻ dưới kia rằng, bé là một bảo bối rất đáng giá.

Đâu như cậu lúc trước chứ. Cả thân béo ú nu mà chỉ có 500 lượng bạc.

Ha.

Mà cái vị Long Tử phòng bên sao chẳng ra giá nữa ấy nhỉ? Hồi nãy nghe giọng có vẻ mạnh mẽ hào hùng lắm mà ta.

Nặc Thanh thật sự không hề có ý châm biếm gì cả, cậu thật sự chỉ đang thắc mắc đơn thuần mà thôi. Dù sao một Long Tử chắc chắn không nghèo, thế nên cái giá 20.000 lượng vàng với bọn họ cũng chỉ coi như muỗi mà thôi, thế nên sẽ không có chuyện bọn họ bỏ cuộc chỉ vì thấy cái giá cao quá.

Chẳng lẽ là do e ngại Long Tử bên cậu hả ta?

Suy đi tính lại, chỉ có mỗi lí do này là hợp lí, thế nên Nặc Thanh nhận định là do Yến Hàn nên đối phương mới nể mặt mà không ra giá tiếp.

Yến Hàn nhận được ánh mắt tán dương của bé con nhà mình mà tỏ vẻ bản thân rất hài lòng. Thật ra phòng bên kia không phải vì nể mặt Long Tử bên bọn họ mà ngừng ra giá. Phải nói là...bọn họ sợ Long Tử bên bọn họ mới đúng.

Yến Hàn ngay khi thấy Nặc Thanh nâng giá lên 20.000 lượng vàng, đã ngay lập tức sang tiến hành [giao lưu thăm hỏi] vị Long Tử phòng bên một cách rất nhẹ nhàng dịu dàng. Đó chính là đâm thủng kết giới phòng bọn họ.

Long Tử phải dùng Long khí duy trì kết giới mới có thể ở trong phòng Hắc Thiết thạch, kết giới thủng thì đương nhiên là xách mông biến ra ngoài ngồi rồi. Mà đã ra ngoài thì làm gì có bộ đàm để mà tiếp tục ra giá chứ?

Mà thực ra, sau màn [giao lưu thăm hỏi] hết sức tận tâm của Yến Hàn, bọn họ còn có cái lá gan dám tiếp tục cạnh tranh với Nặc Thanh mới là lạ ấy.

"Yến Yến, những đứa trẻ bị bán đi hồi nãy ta nghĩ rằng sẽ nhờ Mụi Mụi dùng năng lực để tìm kiếm những người đã mua bọn trẻ rồi cứu về. Ngài thấy sao?"

Yến Hàn sau một khoảng thời gian dài nhích người từng cm một cuối cùng đã có thể kéo gần cái khoảng cách bằng hai dãy ghế lại thành ngồi sát bên cạnh cậu, xoa mái tóc của cậu, y dịu dàng nói:

"Không cần phải như vậy, tất cả những người đấu giá thành công những đứa trẻ kia đều là thuộc hạ của ta."

Nặc Thanh gật đầu, sau đó chợt trợn tròn mắt:

"Thuộc hạ của ngươi?!"

Yến Hàn nhẹ giọng: "Ừ."

Nặc Thanh âm thầm cảm thán hiệu suất hoạt động cao đến kinh người của y. Có khi bọn họ chân trước vừa bước vào hội sở, chân sau đã có hàng tá người được Yến Hàn cài vào hội trường.

Nặc Thanh dành 0 giây mặc niệm cho những kẻ xấu số bị đám thuộc hạ của y đánh người cướp thẻ.

Nghĩ vậy, Nặc thanh nắm tay áo của y, không hề cảm thấy hành động này có gì bất thường mà nói:

"Vậy chúng ta về thôi."

Y gật đầu: "Được."

Mụi Mụi đứng một bên vô hình nãy giờ bỗng cảm thấy hoang mang, lắp bắp hỏi:

"Vậy còn đám người kia thì sao ạ? Cái đám tay sai và cao tầng phía dưới kia ấy ạ! Chẳng lẽ hai ngài lại tha cho bọn chúng sao?! Bọn chúng đều là kẻ quái vật máu lạnh! Không xứng đáng để được ân xá đâu thưa ngài!"

Càng nói, Mụi mụi càng kích động. Em gái của hắn bị bọn chúng hại thật thảm, ra đi uất ức như thế, sao có thể buông tha cho kẻ làm ác được!

Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy thân ảnh nhỏ nhắn mang đấu lạp trắng đang nhìn về phía hắn. Mụi Mụi hơi sợ hãi, chống đối Long Tử là một hành động vô cùng tìm chết. Thế nhưng khát vọng trả thù cho em gái khiến hắn bất chấp tất cả, quật cường nhìn chằm chặp vào Nặc Thanh.

Nặc Thanh thở dài, nói: "Ngươi thấy có bao nhiêu đứa trẻ đã được đem ra đấu giá?"

Mụi Mụi không nghĩ người đối diện sẽ hỏi mình một câu như thế, chưa kịp phản ứng, Mụi Mụi bất giác hỏi lại: "Hả?"

Nặc Thanh kiên nhẫn lặp lại: "Ngươi đếm thấy đã có bao nhiêu đứa trẻ được mang ra đấu giá từ đầu cho tới bây giờ?"

Mụi Mụi không hiểu gì đáp: "Tầm, chín đứa ạ."

"Như thế thì...có ý nghĩa gì ạ?"

Nặc Thanh thấy hắn thật sự không hiểu, đành phải giải thích:

"Cả thảy có mười một đứa bé được mang ra đấu giá, thuộc rất nhiều dòng dõi khác nhau. Ví dụ như Hải nhân, Điểu nhân, Thảo nhân..."

Nặc Thanh giơ ngón tay lên sau đó vẽ một con số không trên không trung, tiếp tục nói:

"Thế nhưng vẫn không đủ."

Mụi Mụi vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, cẩn thận hỏi: "Không đủ gì ạ?"

Nặc Thanh cũng không chê hắn ngốc, đáp: "Không đủ số lượng trẻ con có sẵn."

"Ngươi thử nghĩ xem, trong căn phòng của những đứa bé Hải Nhân đã có đến hơn mười lăm đứa. Chưa kể còn rất nhiều phòng khác chúng ta chưa đi qua, con số trẻ con chắc chắn phải lớn hơn thế."

"Tuy nhiên, nếu những đứa bé đó bị bắt để đem đi đấu giá, thì tại sao hội sở chỉ đưa ra mười một đứa trẻ mà thôi?"

"Ta không nghĩ bọn chúng đủ kiên nhẫn để nuôi bọn trẻ lâu dài rồi bán đi từ từ. Chỉ có một cách duy nhất để lí giải mà thôi. Đó là những đứa bé còn lại trong mắt bọn chúng còn có tác dụng khác."

Mụi Mụi nghe xong cũng âm thầm kinh hãi. Hắn khác Nặc Thanh - người chỉ mới đi qua căn phòng nhốt những đứa bé Hải nhân rồi đã quay lại chợ nô ɭệ để vòng tới hội sở. Hắn đã chân chính đi một vòng quanh thông đạo dưới đất đó. Dù chỉ nhìn sơ qua, nhưng hắn chắc chắn những căn phòng giống vậy phải lên tới hàng chục. Hàng chục căn phòng với mỗi phòng hơn mười đứa trẻ.

Với số trẻ con lớn như thế, bọn chúng rốt cuộc muốn dùng bọn trẻ vào mục đích gì?!

Nặc Thanh thấy hắn đã hiểu, mới nói tiếp quyết định của mình:

"Chính vì không biết bọn chúng sẽ dùng những đứa bé còn lại với việc gì, thế nên ta mới quyết định án binh bất động. Hội sở này quen tay quen nẻo, có nhiều khách quen như thế chắc chắn đã hoạt động rất nhiều năm. Số trẻ em bị bọn chúng hại có lẽ chúng ta không thể nào biết rõ được là bao nhiêu, nhưng nó sẽ là một con số rất lớn."

"Vấn đề bây giờ mới xuất hiện. Nhiều trẻ em bị bắt cóc, mất tích như vậy mà hoàn toàn không có một cái án nào được báo lên trên, cũng không có một tin phong phanh nào lộ ra bên ngoài. Nếu nói không có ai động tay động chân bên trong thì ta không tin nổi."

"Người có thể ém những tin tức như thế này xuống nhất định phải có quyền lực thật lớn. Bởi ngươi cũng biết mà, trong những đứa trẻ bị bắt, có cả Dị Nhân. Ta không tin nhà có thể sinh ra Dị Nhân lại không bẩm báo lên trên án con mình mất tích."

"Và ta có biết nhiều hơn ngươi một điều, đứa bé Hải Nhân đã giúp ngươi lúc trước từng nói với ta rằng, lúc đầu bọn nó vốn có hai mươi tám người. Trong đó mười tám đứa chúng nó là mới bị bắt vào, còn mười đứa còn lại là người cũ. Sau đó, đám người hội sở đã tới và đưa đi mười hai đứa trẻ, thế nên mới chỉ còn lại hơn mười lăm đứa như chúng ta đã thấy."

"Mà theo thông tin Yến Yê...theo thông tin Yến Hàn tra xét được trước khi vào hội sở, chính là hoàn toàn không có một buổi đấu giá nào được hội sở tổ chức trong vòng hai tháng nay. Vậy, mười hai đứa bé Hải Nhân đó và một con số không biết những đứa trẻ các loài khác đã được đưa đi đâu?"

Nặc Thanh dù bị hẫng ở chỗ mém nói cái tên Yến Yến ra ngoài, thế nhưng vẫn rất bình tĩnh hỏi Mụi Mụi: "Những đứa trẻ ấy đã đi đâu?"

Mụi Mụi cúi đầu, giờ mới thấy bản thân ngu ngốc tới mức nào. Quyết định của các đại nhân là thứ ngươi có thể nói này nói nọ hay sao?! Người ta đi bước nào hiểu rõ bước đó, bày mưu bố trận như thần, ai như ngươi cái đồ chó ngu ngốc này!!!

Nặc Thanh hài lòng khi thấy mình đã khai sáng thành công, nhận lấy ly nước từ tay Yến Hàn uống cho bớt khô họng, nói:

"Chính vì lẽ đó, ta sẽ không rút dây dộng rừng, lỡ đâu bọn chúng bí quá hóa liều hủy diệt thi tích, cái hậu quả kinh khủng và thảm thiết đó chúng ta không nhận nổi. Chúng ta phải từ từ theo dõi bọn chúng, phải tìm ra được cái nguồn của tội ác này mới có thể xóa bỏ và ngăn chặn nó hoàn toàn. Còn không thì hủy một cái hội sở đi, hội sở này sụp xuống lại sẽ có những hội sở khác mọc lên. Đó chỉ giống như trị ngọn không trị gốc."

"Được rồi không nói nữa. Ta về thôi."

_______________

Fam:

Vậy là hong ai đoán đúng hết hai ý luôn á. Vọng Thương đế thật sự là phe chính diện nhé. Thề luôn, hắn không chính diện thì không ai chính diện nữa đâu.

Vì ý đầu là ý dễ, nên Fam sẽ thả 1 chương quà đi kèm với chương ngày thứ sáu nhé.

Còn ý thứ hai, thôi thì mấy bạn cứ tiếp tục đoán đi. Từ giờ cho đến khi vai trò của Vọng Thương đế được bật mí, câu hỏi hắc não và phần thưởng xả 2 chương vẫn sẽ còn hiệu lực. Gáng lên.

Chương sau thay đổi xưng hô: Yến Hàn: “Ta-em.”