Sau Khi Xuyên Thành Hamster, Tôi Rơi Vào Tay Của Bạo Quân

Chương 31: Mây tía

Nặc Thanh sau khi xin được từ nữ hầu hai lọ dầu dưỡng da ép từ hạt oliu thì hết sức vui vẻ. Nữ hầu khi được cậu cảm ơn còn đỏ mặt nói rằng nếu cậu muốn mua thêm dầu dưỡng thì hãy tới Tiệm Ngọc kí của Ngọc gia sẽ mua được nhiều loại tốt hơn.

Nghe đến đây, đột nhiên Nặc Thanh có hơi bình tĩnh lại, nụ cười cũng dần thu liễm.

Có vẻ như vì quá hưng phấn khi tìm thấy dầu dưỡng mà cậu đã quên mất một vấn đề quan trọng đó là...liệu thế giới này đã sản xuất ra được sữa rửa mặt hay chưa?

Nếu có rồi thì không có nghĩa là cậu sẽ không làm sữa rửa mặt nữa mà là cậu e ngại rằng danh tiếng của Ngọc kí quá lớn, sẽ rất khó để sản phẩm của cậu có thể cạnh tranh trên thị trường.

Chính vì thế ở bước đầu tiên, cậu cần một người có sức nặng trong giới, nhất là giới quý tộc làm marketing cho mình. Và chắc chắn bước khó khăn đầu tiên của cậu khi tung sữa rửa mặt ra thị trường chính là quảng bá cho sản phẩm của cậu.

Trong đầu Nặc Thanh đã nghĩ ra được đối tượng thích hợp cho những tiêu chuẩn trên của cậu, nhưng rồi lại ngừng lại.

Thôi, trước tiên cứ làm sữa rửa mặt xong cái đã rồi muốn làm gì thì làm.

Nhưng trước khi bắt tay vào nghiên cứu cách làm sữa rửa mặt, Nặc Thanh bắt đầu giải quyết vấn đề thứ nhất của cậu: khảo sát thị trường.

Bất kì một sản phẩm nào muốn bán chạy thì đều phải có thị trường rộng lớn. Thị trường có nhu cầu với sản phẩm thì sản phẩm đó mới có điều kiện được sản xuất. Tùy theo từng mức độ nhu cầu của khách hàng, sản phẩm được sản xuất sẽ được cậu phân làm nhiều loại.

Ví dụ như sản xuất hàng loạt, sản xuất thủ công với số lượng giới hạn....

Vừa nghĩ, Nặc Thanh vừa dùng đôi chân một mét của cậu chạy chậm tới Tiền viện. Mới đi tới cổng chính, chưa kịp nhấc một chân ra bên ngoài thì chớp mắt cậu đã bị bao vây bởi một nhóm người cao như những bức tường hai mét di động.

Nặc Thanh: “......”

Đổ mồ hôi - ing.

Cái chân mới giơ lên của cậu cứng còng giữa không trung, đi tiếp cũng không được, mà lùi lại cũng không xong. Không khí rơi vào trạng thái xấu hổ khó xử cực kì.

"À, mấy vị đại hiệp này....muốn nói gì với ta sao?"

Những bức tường di động: “...."

Nặc Thanh: “.....”

Mấy người chặn đường tui, xong bây giờ tui hỏi có chuyện gì lại im lặng là làm thao??? Rốt cuộc thì mấy người muốn cái gì nói tui nghe cái coi?!

Đằng sau lưng Nặc Thanh, một bóng dáng cao lớn khoan thai đi trên con đường lát đá tiến dần tới chỗ cậu. Nhìn bé con của y dù đã biến thành người nhưng vẫn giống như khi còn là một bé chuột, đều nhỏ nhỏ xinh xinh khả ái. Thân ảnh lùn lùn bị đám hộ vệ mặt than cao lớn bao vây xung quanh cứ như con thú nhỏ bị uy hϊếp xù hết cả lông lên.

Nghĩ tới lâu lắm rồi cơ thể mình mới thoải mái như thế này là nhờ vào bé con đó, tâm trạng y cũng thoáng tốt lên, cũng không vì cảm thấy ồn ào mà dễ dàng tức giận.

Chợt nghe thấy câu hỏi của cậu với giọng điệu run run còn mang theo chút cẩn thận, Yến Hàn khẽ cong môi. Đột nhiên lại chợt nhớ tới giọng nói nức nở nhỏ nhẹ mang theo chút cẩn thận lấy lòng của cậu vào đêm hôm qua, cơ thể y đột nhiên thấy chút khác lạ. Cảm nhận được sự thay đổi đó, đôi mắt y khẽ trầm xuống, tâm trạng đang hơi tốt cũng tụt dốc không phanh.

Y dùng giọng điệu nhàn nhạt không cảm xúc nói:

"Ngươi ra khỏi phủ phải để bọn họ đi theo. Nếu không thì không được đi đâu hết."

Nặc Thanh nghe giọng nói quen thuộc thì quay lại nhìn y, thấy y nói vậy thì cảm thấy hơi hơi tức giận, miệng nhỏ của cậu mở ra chất vấn y:

"Tại sao ta không được ra ngoài một mình chứ? Ngươi muốn giám sát ta à? Ta không phải là vật sở hữu của ngươi!"

Yến Hàn tâm trạng không tốt, cũng không khoan dung với thái độ đó của cậu nữa:

"Nên nhớ, ta dùng 500 lượng bạc và một ân tình cho Lạc phủ để mua ngươi về, đừng có tưởng được sủng mà kiêu!"

Nặc Thanh nghe giọng nói lạnh lẽo của y, mím mím môi, sau đó nói:

"Ta có thể trả bạc lại cho ngươi. Dù sao hôm qua ta mới nhận được 5000 lượng vàng. Ta đi được rồi chứ?"

Đôi đồng tử tím đậm của Yến Hàn thoáng co lại như đột ngột nhớ ra rằng Nặc Thanh bây giờ cũng có thể coi là một tiểu phú ông. Dù sao số tiền 5000 lượng vàng đối với người bình thường cũng không phải con số nhỏ, dư sức trả lại 500 lượng bạc lẻ.

Nặc thanh nhìn phản ứng của y, không chút lưu luyến quay đầu rời đi. Vốn dĩ cậu còn có một sự ỷ lại nhất định với Yến Hàn. Dù sao y là người duy nhất trong rất nhiều năm cho Nặc thanh cảm giác được bảo vệ.

Ngay cả vấn đề mém bị ai đó hái mất bông cúc non mà Nặc Thanh vẫn tha thứ cho y, âu cũng là do phần ỷ lại này của cậu lại tác oai tác quái.

Thế nhưng khi Nặc Thanh phát hiện ra cậu dường như bị y giám thị 24/24 thì bắt đầu phát giận. Trong phủ bị hạ nhân khi nào cũng như hình với bóng theo sát thì thôi đi, đằng này ra ngoài cũng phải có hộ vệ đi theo giám thị thì Nặc Thanh đã chịu đủ rồi.

Yến Hàn không coi cậu là con người.

Nếu y làm ra hành động này khi cậu vẫn còn là một con chuột béo thì thôi đi, dù sao lúc đó cậu thật sự không phải con người mà cũng rất cần có người giúp đỡ để di chuyển đi một quãng đường xa. Thế nhưng khi cậu trở thành con người, hành động đó của Yến Hàn nghĩa là....y coi cậu là một con sủng vật của y, chứ không phải là một con người.

Nghĩ đến đây Nặc Thanh âm thầm cảm thấy khó chịu, trái tim có chút buồn bã vô cớ. Cũng không nghĩ sâu thêm về nguyên nhân của cảm giác buồn bã đó nữa, Nặc Thanh nhấc chân bước ra phía cửa.

Vốn dĩ cậu còn đang muốn giúp Yến Hàn kiếm tiền để trả ơn cũng với mượn đùi vàng, thế mà...

Thôi, không có đùi này thì ta đi mượn đùi khác.

Nặc Thanh đi được vài bước thì bị hộ vệ cản lại, đôi mắt cậu tối đi, tròng mắt trái ẩn ẩn màu xanh. Mà Ngạo Kiều trên đầu cậu cũng không ngồi nhìn không, nó vờn quanh đầu của mấy hộ vệ, khiến mấy vị đó bỗng dưng trượt chân té ngã ngửa ra phía sau, để lộ ra một con đường cho Nặc Thanh đi qua.

Dù thấy chuyện xảy ra hơi kì lạ, nhưng Nặc Thanh vẫn thản nhiên bước qua cửa chính đi ra ngoài, Yến Hàn sau lưng cậu chợt nói một câu:

"Đứng lại."

Nghe y nói vậy, Nặc Thanh trong đầu thầm khinh bỉ, bộ ngươi nói ta dừng lại là ta phải dừng lại hay sao? Mặt mũi ngươi lớn quá nhể?

Thế nhưng cậu kinh hoảng phát hiện ra, sau câu nói của Yến Hàn, cơ thể của cậu không theo chỉ huy của cậu nữa mà thật sự đứng lại theo lời của y.

Chết tiệt, chuyện gì thế này?!?! Di chuyển đi chứ, cái chân lùn này!!

Ngạo Kiều thấy Nặc Thanh rơi vào trạng thái không tốt thì bắt đầu nóng nảy, muốn bay tới giúp cậu. Nhưng rồi bé Bự không biết từ đâu chui ra chặn Ngạo Kiều lại, một bộ dáng dù ngươi có đánh chết ta ta cũng phải ngăn cản ngươi rời đi.

Hai đám mây tía lăn vào quần nhau trên không trung, còn bên dưới thì Yến Hàn đã dần dần tiến tới chỗ Nặc Thanh, giọng nói khàn khàn không rõ cảm xúc nói với cậu:

"Quay lại đây."

Sự việc ban nãy lại tiếp tục diễn ra, hai chân Nặc Thanh không nghe theo sự điều khiển của não cậu mà dần dần di chuyển. Cả cơ thể cậu quay lại, bước chầm chậm về phía Yến Hàn.

Dừng lại, dừng lại....mau dừng lại!!!!

Dưới sự chống cự điên cuồng của lí trí, cơ thể Nặc Thanh thực sự dừng lại trước đôi mắt kinh ngạc của Yến Hàn. Mà trong lúc đó tròng mắt trái của Nặc Thanh cũng biến hoàn toàn sang màu xanh lam xinh đẹp mà mỹ lệ.

Yến Hàn nhìn thấy sự thay đổi đó, khẽ trầm ngâm, sau đó nói:

"Ngủ đi."

Tầm mắt Nặc Thanh mờ đi, cơ thể khuỵu xuống ngã vào vòng tay của y. Trước khi nhắm chặt đôi mắt lại, Nặc Thanh chợt thấy trên không trung có hai đám mây màu tím đấm nhau điên cuồng. À không, phải nói là đám mây nhỏ hơn đấm điên cuồng vào đám mây bự hơn.

Chưa kịp đưa ra thắc mắc đó là cái gì, Nặc Thanh cuối cùng thực sự ngủ đi trong vòng tay rắn chắc mạnh mẽ của Yến Hàn.

***

Vương quản gia nhìn Vương nhà mình bế thân ảnh nhỏ nhắn của thiếu niên trong ngực, đi lướt qua ông rồi hướng tới Hiên Viên viện mà lắc đầu thở dài, sau đó đầy vui vẻ mà sai người đi nấu nước nóng và thổi cơm.

Chờ hai vị chủ nhân hành sự xong thì chắc chắn sẽ cần tắm rửa và bổ sung dinh dưỡng. Là một người quản gia hợp cách, ông phải hết sức cẩn thận và chu đáo mới được.

Sau khi phân phó hạ nhân đi làm việc xong, Vương quản gia nhìn sang Sở Chiến với ánh mắt không đồng tình, giọng nghiêm khắc nói:

"A Chiến, ngươi thế này là không ổn rồi, sao ngươi có thể nói với ta rằng phu nhân tương lai là luyến sủng của Vương chứ? Ngươi làm ta hiểu lầm mà hành xử mất điểm trong mắt tiểu phu nhân rồi đấy."

Sở Chiến đang uống trà nghe vậy thì phun hết cả trà ra ngoài, miệng chảy đầy nước cũng không thèm lau, ngây ngốc hỏi lại:

"Sao ngài có thể coi một luyến sủng thành phu nhân tương lai được chứ? Dẫu cho Vương có sủng ái nó thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng nó chỉ là một con thú hạ đẳn..."

Chưa để Sở Chiến nói hết câu, Vương quản gia đã trầm giọng cảnh cáo:

"Sở Chiến! Ngươi sao có thể hồ đồ như thế?! Ngươi đã bao giờ nhìn thấy Vương dao động cảm xúc lớn như thế bao giờ chưa? Ngay cả khi Hoa Cơ phản bội thì Vương cũng không có cảm xúc gì quá mạnh mẽ, cùng lắm chỉ là hơi nhíu mày một chút. Những bây giờ ngươi để ý thấy không? Khi thiếu niên đó nói muốn rời đi, Vương đã thất thố đến mức nào? Khuôn mặt tái mét, đôi mắt trầm xuống, môi mím lại năm milimet so với bình thường! Với cả, ngươi đã thấy Vương ôm ai bao giờ chưa? Chưa!"

"Nhưng thiếu niên đó lại được Vương ôm, đã thế còn khiến Vương ở trong ngày 15 trăng tròn sử dụng năng lực chỉ để khiến cho thiếu niên quay trở lại bên y!"

Vương quản gia chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, từ thép thành kim chỉ với Sở Chiến.

"Ngươi có biết tại sao Vương lại làm như thế hay không? Rõ ràng Vương có thể dễ dàng dùng chính vũ lực của mình để bắt thiếu niên trở về, thế nhưng lại tình nguyện bị cổ phản phệ cũng muốn dùng năng lực để điều khiển thiếu niên tự mình bước về phía y."

"Tại sao? Bởi vì Vương muốn thiếu niên là tự nguyện chọn y! Dù y biết thiếu niên là bị năng lực của y bắt ép quay lại, nhưng trong mắt người khác là thiếu niên tự mình quay về bên y! Vương đây là muốn tự mình dối mình, tự mình lừa người a."

Sở Chiến nhìn vẻ mặt của Vương quản gia, nuốt nước miếng, thầm hỏi:

"Vương...Vương tự mình dối mình cái gì chứ?"

Vương quản gia tai thính nghe được, chỉ muốn bổ não Sở Chiến ra xem bên trong có cái gì ở trỏng mà có thể ngờ u ngu, bờ o huyền bò đến thế.

"Tự mình dối mình cái gì hả? Tất nhiên là tự mình dối mình rằng...thiếu niên thương y!! Tự mình dối mình rằng thiếu niên chọn y, thay vì là thứ khác!"

Nói đến đây Vương quản gia có hơi ngậm ngùi, thầm xót xa nhớ lại:

"Vương cũng thật khổ. Từ khi sinh ra đến giờ vốn dĩ tình cảm đã thiếu hụt, trời sinh lạnh nhạt, không có hứng thú với điều gì. Thế nhưng ta biết y vẫn luôn có một sự mong chờ mờ nhạt. Mong chờ rằng trên đời sẽ có thứ gì đó, hoặc có một sự tồn tại nào đó khiến y cảm thấy hứng thú. Và...sự tồn tại đó sẽ chọn y, thay vì những thứ khác. Thế nhưng trớ trêu sao đến ngần ấy năm vẫn chưa có tồn tại nào giống thế."

Nghĩ nghĩ, Vương quản gia lại tươi tắn trở lại, vỗ vai Sở chiến:

"Thật may mắn khi cuối cùng cũng có một tồn tại khiến Vương hứng thú và yêu thích đến thế. Nhưng có lẽ thiếu niên sẽ không chọn Vương. Haiz..."

Ám ngồi trên xà nhà nghe Vương quản gia nói, khẽ trầm ngâm.

Lại thấy đúng thật. Kể từ khi thiếu niên xuất hiện, ở ngay cả hình dạng chuột nhỏ lại vẫn có thể khiến khuôn mặt vô cảm của Vương có dao động cảm xúc liên tục đến vậy.

Có lẽ hắn cần phải xem xét lại thái độ của mình đối với vị phu nhân tương lai này.

***

Hiên Viên viện....

Ngạo Kiều nhìn Yến Hàn bế chủ nhân của nó đặt xuống giường, sau đó đứng như trời trồng ngắm nhìn chủ nhân cả buổi mà sốt ruột.

Cuộn thành một đoàn tròn tròn treo trên xà nhà, Ngạo Kiều cảm thấy lo lắng cho chủ nhân của nó ghê gớm. Nhìn sang bên cạnh cục tròn nho nhỏ ấy, ta lại thấy thêm một cục tròn vo màu tím khác nhưng bự hơn đang dựa sát vào người nó.

Sau đó, Bự không hề ngạc nhiên mà bị tát bay đi đập mặt vào thanh xà nhà đối diện. Sau đó từ từ rớt xuống dưới.

Ngạo Kiều lắc lắc thân hình bông tròn của mình, gần như là xù bông toàn thân nhìn vị Long tử nguy hiểm nào đó đưa tay cởϊ áσ ngoài của chủ nhân nhà nó.

Ngạo Kiều: “.....”

Áaaaaaaaa, chủ nhân bé bỏng mau tỉnh dậy đi!!! Coi chừng mất cúc bây giờ!!!!!!

_____________________

Fam:

Đoán xem mẻ Yến Hàn định làm gì:]