Nặc Thanh mau chóng ăn hết đống bánh ngọt ngào, sau đó no căng bụng ngồi chễm chệ trên lưng của Minh Yên mà vi vu lướt gió.
Lúc nãy khi leo lên lưng quần của Yến Hàn cậu đã đột nhiên bay lên. Đó chính là năng lực của vị Tam ca ca Minh Yên này. Hắn có một cái miệng rộng như chậu máu, có năng lực dòng dõi là gió, lại mọc cánh bay như chim. Hehe, mọi người đoán được Minh Yên là thuộc loài nào không?
Là Gryffin đấy!!!!
AAAAAA, trời ơi high quá, cậu đang ngồi trên lưng một con Gryffin!!!
"Chít chít” - Nè nè, Tam ca ca, ca là Gryffin mà sao không thể dùng lửa à?
"Créc?” - Gryffin?
"Chít chít.” - Là Điểu Sư ấy. Ca là Điểu Sư mà không thể dùng lửa à?
"Créc créc...” - Do ta là giống loài Điểu Sư biến dị quý hiếm đó...
Nặc Thanh chui mình vào trong đám lông mềm mại trên cổ của Minh Yên, có vẻ Minh Yên rất an tâm về cậu, dám để cậu ngòi ở vị trí yếu điểm là sau gáy cơ mà. Hay là hắn nghĩ cậu chỉ là một con Hamster béo nên không làm hại được hắn?
Nặc Thanh mở miệng, đôi hung khí là hàm răng có thể cắn bay mọi rào cản của cậu lóe sáng dưới ánh mắt trời.
Không sao, để sau này cậu sẽ cho vị nào đó đây tận hưởng được cảm giác thung thướng khi được răng cắm vào mông. Hỏi tại sao không cho vị đó biết tay ngay bây giờ ấy ạ?
Cho con xin, con đang ở độ cao 1500 mét!!
Rớt xuống là thành chuột lép chứ không còn là chuột mập nữa đâu.
Nói thì nói như vậy chứ Nặc Thanh vẫn đưa móng xoa xoa đầu của Minh Yên như đang an ủi. Cậu thấy được một nỗi buồn trong lời của hắn.
Gryffin từ khi sinh ra là sẽ bẩm sinh có 2 năng lực là thao túng gió và lửa. Ở thế giới này có rồng thì có Gryffin cũng chẳng lạ gì. Minh Yên nói bản thân là chủng biến dị quý hiếm, có lẽ là chủng biến dị tiêu cực, làm mất đi một năng lực bẩm sinh của dòng dõi.
Nặc Thanh tuy có hơi trẻ con, nhưng đứng trên thương trường bao năm cũng đã rèn cho cậu khả năng nhìn mặt và nghe giọng điệu của người khác mà đoán ra suy nghĩ và tâm tư của bọn họ. Tuy nhiên khi gặp mấy kẻ có khả năng diễn xuất thượng thừa thì năng lực đó của cậu cũng chả có tác dụng.
Nhưng với Minh Yên thì vẫn đủ xài. Thế là cậu bắt đầu dỗ cho cái vị này vui lên. Cuộc sống sau này có thể ăn no không thì phải dựa vào cái vị giỏi ép giá này đó.
"Chít chít” - Ca ca đúng là giỏi thiệt, ca ca cực kì lợi hại luôn, có thể sử dụng gió và ngao du trên trời như nhà mình vậy đó.
"Créc.” - Tất nhiên rồi, không cần phải khen.
Nặc Thanh nghe hắn nói, im lặng quay đầu nhìn ra phía sau lưng.
Anh giai à, anh tưởng giả bộ nói như thể mình không hề bận tâm tới lời khen đó là che giấu được à? Trước khi nói dối xin hãy che dấu cái đuôi của anh đi đã. Nó vểnh lên đến tận trời rồi kìa. Cho xin đi.
Với cả anh dám than thở buồn bã vì mình chỉ có một năng lực bẩm sinh ấy à? Anh nhìn con chuột béo này đi! Nó còn không biết bản thân có thể trở về làm con người hay không đây này!
Ai mới là người nên than thở hả?
Bỗng từ trên cao, Nặc Thanh thấy một khu vực đông nghịt người, ồn ào mà náo nhiệt.
"Chít chít?” - Chỗ đó đang làm gì vậy?
"Créc.” - Nay là ngày mà Lạc Tiên Thư các mở hội giải đố. Ai có thể hỏi bọn họ câu nào mà họ không trả lời được, và giải được hết tất cả câu đố mà bọn họ ra đề thì sẽ lấy được giải thưởng cuối là một viên lệ châu chứa kí ức của Hung thú thượng cổ - Leviathan.
Nặc Thanh: “.....”
Sao mấy chế không hiểu từ Gryffin nhưng lại hiểu từ Leviathan vậy hở?
Không thấy vô lý quá à?
***
Trên phố xá đông đúc, một hàng người đông nghịt đứng trước một đài các hoa lệ mà xa xỉ như đang đi trẩy hội xuân.
Từng người một trật tự nhận lấy tấm thẻ có ghi số sau đó nghiêm chỉnh bước vào trong nhận lấy một câu đố để giải. Trật tự cũng là đúng, bởi bên cạnh bọn họ có một hàng chó mực đen tuyền cơ bắp cuồn cuộn đứng. Lớn xớn một cái là được tặng miễn phí cho một hàm răng lên mông liền.
Nặc Thanh từ nãy nằm trên lưng của Minh Yên không biết từ khi nào đã ngồi trên đầu của một con chó mực vạm vỡ. Hóa ra là sau một hồi năn nỉ ỷ ôi, nói ngọt các thứ, cuối cùng Minh Yên cũng cho cậu tham gia cái cuộc thi giải đố này.
Nguyên nhân à?
Trời ơi, Minh Yên nói viên lệ châu chứa kí ức của Hung thú thượng cổ Leviathan có giá sàn là 10.000 lượng vàng đếy!!! Tương đương 200.000 lượng bạc và bằng 34.000.000 – 36.000.000 văn tiền đấy!!
Chưa kể cậu có thể đem nó đi đấu giá nữa chứ!! Lời gấp mười lần cũng có thể!!!
Cơ hội kiếm tiền hời như thế, không tham gia mới là ngu ngốc!!
Một lát sau.....
Minh Yên đã biến về hình người đứng cạnh con chó mực đang chở tiểu đệ đệ của mình trên đầu, mặt mày khổ não. Vô vọng tiến hành khuyên nhủ lần thứ n.
"Ta nói nè tiểu đệ đệ, không phải ta không muốn cho đệ chơi mà là cho dù có chơi đệ cũng không thắng được đâu."
"Chít?!” - Tại sao ca lại chắc chắn như thế, lỡ ta có thể thắng thì sao?!
"Thì...”
Mặt Minh Yên nhăn tít lại, cảm thấy mình chẳng biết nên nói gì với tiểu đệ đệ nhỏ nhỏ mà mập mập nhà mình. Lúc Minh Yên đang tiến hành lần khuyên nhủ thứ Xn thì một giọng nói đểu cáng vang lên phía sau lưng hắn. Giọng nói khiến Nặc Thanh vểnh tai lên, thấy rất muốn cho người nói một trận đòn.
"Ai dô, đây không phải vị Điểu sư phế vật họ Minh sao? U Cửu cục nhà các ngươi cuối cùng cũng nghèo đến độ phái một tên ngu ngốc tới tham gia cuộc thi giải đố để kiếm hời ư? Chẳng thà đi ăn xin còn nhanh hơn đấy!"
Một tên công tử ăn mặc hoa hòe lá họe diện nguyên một thân màu hồng phấn từ từ bước tới gần chỗ bọn họ. Nét mặt gợi đòn và trào phúng đó gần như khiến cho khuôn mặt đẹp đầy mĩ phẩm của gã biến dạng thành cực xấu.
Xung quanh gã có một đám hộ vệ hung thần ác sát đang đứng, có lẽ là đi theo để tránh cho gã ta vì đắc tội người khác mà bị vả cho sưng mặt, cha mẹ không nhận ra.
Những chú chó xung quanh rõ ràng bắt đầu cảnh giác, chúng đứng dậy bao vậy lấy tên công tử tràn đầy nam tính ấy cùng hộ vệ của gã. Nhưng rồi cuối cùng chúng dừng lại và quay về vị trí cũ.
Nặc Thanh thầm thấy kì lạ, rốt cuộc ai cũng nhìn thấy rõ ràng bọn người này tới để quấy rối và gây chuyện, tại sao những chú chó này không xử lí bọn họ? Và cậu đã đem thắc mắc đó hỏi Minh Yên.
"Chít?” - Sao mấy chú chó không cắn gã?
"Tại vì gã có lệnh bài của Lạc gia."
"Chít?” - Tại sao ca thuộc U Cửu cục mà gã vẫn dám trêu chọc vậy?
Minh Yên cười khổ, bế lấy cậu đưa lên vai mình, sau khi chắc chắn cậu đã ngồi chắc, không có nguy cơ té lăn quay mới nói nhỏ vào tai cậu:
"Thật ra..."
"Í, có con chuột nhỏ dễ thương quá nè!!"
Khi Minh Yên chưa kịp nói dứt câu, một cô bé xinh xắn đã nhảy xổ ra từ sau lưng của chàng trai màu hường kia, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Nặc Thanh, dẫn tới gã ta cũng nhìn sang phía cậu.
Nặc Thanh im lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt dò xét của Mr. màu hường, chờ đợi một khoảng dài tĩnh lặng.
Đừng có nhận xét tui mập với ít lông nữa nha, không là biết tay với răng của tui đó chàng trai.
Và cuối cùng gã cũng nhìn đủ, quay sang nói với cô bé xinh xắn đang muốn đưa tay sờ đầu Nặc Thanh rằng:
"Con chuột này bẩn quá, đừng đυ.ng vào nó kẻo dính bẩn rồi mắc bệnh đấy tiểu Cầm."
Nặc Thanh: “.....”
Ủa zì zậy?
Ủa zì zẫy?!
Có lẽ tui chưa nghe rõ, phiền nói lại được không?
Mr. màu hường cũng không biết nguy hiểm sắp cận kề, vẫn hất cái đầu lên nhìn đời bằng cằm, kiêu ngạo nói với Minh Yên:
"Con chuột này chắc các người nhặt trong chợ nô ɭệ phải không? Nó cứ như đang phả ra sự hôi thối của hai chữ nghèo nàn vậy. Cũng đúng thôi, U Cửu cục của các ngươi ngoài đại nhân ra thì toàn là đổ bỏ nghèo kiết xác, làm gì có bạc mà đi mua thú cưng chứ."
Nặc Thanh - một trong những người đã từng giàu nhất thế giới: “.....”
Công nhận là mình bây giờ nghèo thật. Nhưng mà....
Vẫn thấy tức.
Tức cái bụng ghê á, tức muốn trào ngược dạ dày, tức tới tăng xông, tăng huyết áp luôn á.
Lâu rồi bản chuột không ra RĂNG thì mấy thanh niên này không biết sợ phải không?!
Dám giỡn mặt với bản chuột à!?
Ngay khi Nặc Thanh đang tính lấy đà để lao tới cho Mr. màu huờng một nụ hôn sắc nhọn thì những chú chó xung quanh bỗng như được tiêm máu gà, lao tới chỗ gã ta chuẩn bị khai răng.
Thành ra cái vị màu hường nào đó đã gặp nạn. Gã bị mấy chú chó nhào lên cắn xé, quậy banh cả quần áo, rớt cả lớp phấn trên mặt, lem cả son đỏ trên môi.
Ngay cả hộ vệ xung quanh cũng không cản được thế tiến công của những người bạn cơ bắp màu đen, bị chúng nó cắn quần áo kéo đi diễu hành trên đường dài. Có mấy vị xấu số còn bị kéo tụt mất cái quần, chân chính cảm nhận cảm giác phơi khoai giữa trời giống vị Cung tướng quân xấu số.
Cung tướng quân đang ở nhà uống trà ngồi không cũng trúng đạn: "Hắt xì, hắt xì, ÁT XÌ!!!"
Trong đàm người của Mr. màu hường, chắc chỉ có cô bé xinh xắn được gọi là Tiểu Cầm mới thoát nạn thôi. Còn lại là bị đàn chó mực xử lí tất, sau đó còn miễn phí một hàng chữ kí đều tăm tắp hình dấu răng trên mông.
Mô phật, chọc vào bảo bối của mây tía, xác định là tự cầu phúc đi là vừa rồi ạ.
***
Người thiếu niên đột nhiên nghe thấy tiếng xì khinh bỉ của đám người phía sau, không nhịn nổi tò mò nên đã quay lại hỏi:
"Chuyện gì thế?"
Người đứng phía sau vừa cười vừa đáp lại thiếu niên:
"U Cửu cục cho một con chuột đi tham gia hội giải đố."
Thiếu niên trợn to mắt không thể tin, cũng cảm thấy điều này thực nực cười. Hội giải đố của Lạc Tiên các đã vang danh khắp chốn trăm năm nay không phải chỉ vì phần thưởng mỗi kì rất phong phú, mà còn do độ khó mức độ địa ngục bao gồm nhiều lĩnh vực của nó.
Bây giờ lại có người nói rằng muốn đem một con chuột béo đi dự thi, đùa gì vậy? Thiếu niên quay đầu ra nhìn phía sau, chỉ nghe thấy từng tiếng từng tiếng châm chọc vang lên:
"Gì? Con chuột béo này có thể tham gia giải đố sao?"
"Không đùa đấy chứ?"
"U Cửu cục nghèo đến mức mất trí rồi sao?"
"Chắc chắn rồi, U Cửu cục thua phe của Đại tướng quân bao năm nay, ngày càng lụn bại. Nhân tài thì không có bao nhiêu chỉ toàn thu nhận những kẻ vô dụng phế vật thì làm gì có người tài giỏi nào để đi tham dự hội giải đố chứ?"
"Không hiểu vị đại nhân kia nghĩ gì mà lại bảo vệ cho chúng nữa."
Không khí toàn trường đột nhiên tĩnh lặng đến dị thường. Đột nhiên người nói ra câu đó bị quần chúng sỉ vả ngược lại.
"Mày bị ngu hay sao mà dám nói vậy?! Muốn chết thì đừng kéo người khác chết chung chứ?!"
"Im đi! Muốn chết hay sao mà dám than vãn về vị đại nhân đó vậy hả? Ngài ấy mà nghe thấy thì to chuyện đấy!"
"Đúng thế, chả hiểu nghĩ gì trong đầu nữa."
“.....”
Từng lời mắng chửi vang lên khiến người nói ra câu đại nghịch bất đạo trên cũng thấy hơi sợ, nhưng gã vẫn cố trấn tĩnh nói:
"Khỏi cần lo, đại nhân đó chẳng thiết tha gì với cái đám người vô dụng này đâu. Ngươi không thấy vụ Lam công tử tới gây chuyện ở tiệm thuốc của bọn chúng thì Đại Nhân đó cũng chả quan tâm gì ư?"
Thấy đám người xung quanh đã có xu thế bị gã thuyết phục, tên đàn ông nhanh chóng tìm cách chuyển sự chú ý và phẫn nộ của mọi người đi chỗ khác. Thế là gã bắt đầu nói tiếp rồi tìm cách rời đi:
"Mà con chuột béo này chưa biết có mở được linh trí chưa ấy mà dám mang tới đây thi giải đố. Định làm cho cười cho thiên hạ à? Không được, ta phải đi kêu thêm mấy bà bạn tới đây hóng kịch để sau này có chuyện mà tám cho đỡ buồn."
Nặc Thanh đưa hai mắt chuột tròn vo thờ ơ nhìn bọn họ, trong mắt chẳng biết là cảm xúc gì. Đám mây tía bay bổng trên đầu cậu lại bắt đầu nhảy nhót loạn xà ngầu, nó nhìn chằm chằm vào mấy người đang nói chuyện khinh thường cục cưng nhà nó đằng kia, nói đúng hơn là nhìn lên đầu bọn họ.
Thế là đám mây trắng trên đầu bọn họ chịu tội, run lẩy bẩy như trái cà khô sắp rụng, vội vã lắc mình thay áo biến thành màu đen.
Boss, xin ngài đừng nhìn chúng em thân thiện như vậy, chúng em xử lí con/thằng cà chớn nhà tụi em liền đây. Đừng ghim chúng em mà!! QAQ!!
Cuối cùng, người chịu tội vẫn là quý vị buôn dưa lê bán dưa chuột đứng đầy bên đường. Cái này theo thành ngữ là cái miệng hại cái thân, nhắc nhở ta trước khi mở miệng xin hãy cẩn thận, không thì ông trời sẽ tặng ta quả táo.
Con đường này là con đường vô cùng phồn hoa, có thể nói là tấc đất tấc vàng. Thế nên có rất ít người xây nhà ở đây nhưng không phải không có. Và cái quả táo của mấy vị buôn dưa lê bán dưa chuột bị mây tía ghim là xuất phát từ một cái tòa biệt phủ sang trọng nằm ngay cạnh đó.
Bỗng nhiên cửa lớn biệt phủ mở ra, và nguyên một chậu thau nước cá ươn thơm nổ mũi, thơm ngào ngạt nhẹ nhàng bay ra và thân thiện hun lên cả người bọn họ.
Người xung quanh: “......”
Nặc Thanh: “.....”
Nay là ngày gì mà hài thế nhỉ?
***
Ban đầu không có ai để vào mắt tổ hợp một con chuột giải đố và một người bị dòng tộc Điểu Sư vứt bỏ phụ trách ghi đáp án này cả. Cho đến khi câu hỏi thứ năm bị mở ra và nhận được tín hiệu xanh từ ban giám khảo - đáp án đúng, bọn họ mới kinh ngạc phát hiện rằng: trong khi bọn họ còn loay hoay ở câu hỏi thứ hai, thì cái kẻ bọn họ khinh thường đã giải xong câu thứ năm.
Những người xung quanh: “.....”
Mặt đau quá, ai có dầu tiêu sưng không? Cho xin một ít bôi cho đỡ đau.
Bọn người kia nghĩ gì Nặc Thanh chẳng biết cũng không quan tâm. Loại người như họ cậu thấy nhiều rồi, thấy quen lắm luôn. Kiếp trước cậu toàn bị những kẻ như thế xỉa xói rằng cậu còn nhỏ, không đủ khả năng gánh vác dòng tộc.
Cậu cũng không phản bác bọn họ. Chỉ lấy cái mức độ tăng trưởng kinh tế gấp đôi của tập đoàn vả vào mặt bọn họ mà thôi.
"Treat underestimation with silence, let your success speak."
Hãy đối xử với sự đánh giá thấp bằng im lặng, hãy để thành công của bạn lên tiếng.
Nặc Thanh hiểu câu nói này, hơn bất kì ai trong đám người cùng lứa tuổi với cậu.
Thế nên....
Nặc Thanh cầm lấy tờ giấy ghi câu hỏi thứ 10, trước ánh mắt hồi hộp của mọi người xung quanh, cậu cũng hồi hộp không kém. Hy vọng...hy vọng câu cuối cùng này....
....CÓ THỂ KHÓ MỘT CHÚT!!!
Cuối cùng cậu mở thẳng tờ giấy ra, rồi sau đó...rớt mấy giọt hắc tuyến.
"Con gì đập thì sống, không đập thì chết?"
Nặc Thanh: “.....”
Nhìn những người xung quanh đọc câu hỏi của cậu rồi lắc đầu ngao ngán bảo khó, cậu thật sự phải hoài nghi về trí thông minh của thế giới này.
Câu này mà khó á? Con nít ở Trái Đất phần lớn chúng nó đều biết câu trả lời cho câu này.
Nặc Thanh lại vẫy vẫy tay với Minh Yên đứng bên cạnh, nói đáp án cho hắn. Và trong thoáng chốc cậu thấy trong mắt Minh Yên tỏa ra ánh sáng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cậu.
"Chít.” - Con tim đó.
Khi suy nghĩ ra đáp án, thí sinh phải viết đáp án lên giấy rồi bỏ vào hộp để giám khảo chấm. Và trong quá trình đó phải tránh để người khác trộm được đáp án của mình. Nếu bị trộm đáp án và để người ta được chấm điểm trước thì phần thưởng của câu hỏi sẽ thuộc về bọn họ. Mình chả được cái quần gì cả.
Nhưng mà với Nặc Thanh và Minh Yên thì khác. Nặc Thanh hiện tại cũng chỉ là một con chuột béo bình thường. Nhưng do cậu được uống thuốc Khải có dấu ấn của Yến Hàn nên chỉ những người Yến Hàn cho phép mới có thể nghe hiểu tiếng chuột của cậu.
Cái này giống như phát minh ra để ngăn chặn một số động vật cấp thấp mà mình nuôi phản bội. Tuy chúng không thể biến thành người nhưng lại sinh ra trí thông minh, nếu chúng nghe được thông tin tuyệt mật của gia tộc rồi cung cấp tình báo cho đối thủ của mình thì xong đời.
Thế nên tóm lại ở nguyên cái khu vực thi giải đố hơn mấy nghìn người này, kẻ duy nhất có thể hiểu lời Nặc Thanh là Minh Yên.
Thế nên không cần lo có kẻ nghe lén. Mà Điểu Sư lại là dòng tộc có tốc độ rất nhanh, Minh Yên lại bẩm sinh mất đi một năng lực nên ông trời đã bù đắp cho hắn khả năng điều khiển gió siêu việt hơn bất kì ai cùng cấp độ.
Chỉ thấy tay Minh Yên lóe lên một cái, hắn đã viết xong đáp án và nhét vào trong hộp.
Xong.
Nhìn những người xung quanh giương đôi mắt cá chết bất lực khi không thể copy paste đáp án, Nặc Thanh không hề keo kiệt lên tiếng khen ngợi Bird bự nhà mình:
"Chít.” - Ca ca lợi hại.
"Chời ơi Yến đại nhân đúng là nhặt được bảo bối mà. Cưng ăn gì mà thông minh thế hửm?! Yêu cưng quá à!! Quyết định rồi, từ nay cưng là quân sư của ca ca!! Chúng ta cùng tung hoành giải đố!!"
Nặc Thanh: “.....”
Ok, thiếu niên à, cậu là cơm áo phụ mẫu, cậu nói cái gì cũng đúng. Sau này nhớ một ngày cho tôi ăn năm bữa no bụng là được.
"Vâng thưa hai vị quý nhân đây, hai ngài đã giải xong 10 câu đố đầu. Mời theo tại hạ vào trong các để thi đấu vòng tiếp theo."
Một thiếu niên mặc áo vải màu xanh thiên thanh mềm mại thanh tú bước ra cung kính nói với hai người bọn cậu, đưa tay mở cửa dẫn đường cho cậu vào bên trong.
Thế là dưới ánh mắt hâm mộ và ghen tị của nhóm người xung quanh, Nặc Thanh ngồi chễm chệ trên vai Minh Yên bước vào bên trong Lạc Tiên Thư các.
_____________________
Fam:
Đã chỉnh sửa: 16/07/2024.