“Chà chà, Cô nói sao mà nó ồn ào khó chịu đến vậy, hóa ra là có khách tới. Vậy Cung tướng quân, ngài có thể nói cho Cô biết, cánh tay ngài đang định làm gì tiểu sủng vật bảo bối của Cô vậy? Tay ngài siết nó rất chặt đấy~"
“Một cánh tay như thế thật sự rất đáng ghét. Hay là.....để cho Cô chặt cánh tay đó giùm ngài nhé?"
Nặc Thanh im lặng ngồi trong lòng bàn tay của Cung Viễn Hằng, lại đưa mắt quan sát người đang chậm rãi bước đến.
Y mang một bộ đồ dạ hành màu đỏ, mái tóc dài màu đen được buộc lỏng lẻo tùy ý bên vai, nửa khuôn mặt được che đi bởi một chiếc mặt nạ bằng ngọc tinh xảo. Nhưng chỉ dựa vào một nửa cái cằm đang lộ ra ngoài kia cũng đủ để biết đây là một tuyệt thế mỹ nam. Toàn thân y toát ra khí tức lười biếng mà lại quen thuộc lạ lùng.
Làm sao mà không quen thuộc được chứ?!
Đây rõ ràng là Yến rắn rết mà!!! Cái khí thế bá vương đó, cái điệu bộ nhàn nhã đó, không phải cái vị Yến Hàn vừa mới đem cậu về nhà thì là ai nữa chứ? Không nghe y vừa mở miệng kêu cậu là sủng vật bảo bối của y à?
Không đúng, trọng điểm ở đây là, ngươi gọi ai là sủng vật bảo bối của ngươi thế hả tên kia!!!
Trong lòng Nặc Thanh thì chửi thề không ngừng, không hề để ý không khí xung quanh đang rơi vào căng thẳng. Mà căng thẳng nhất không ai khác là Cung tướng quân.
Sau khi câu nói tàn nhẫn của Yến Hàn vang lên, không khí như ngưng đọng lại, rét lạnh căm căm. Đôi mắt màu tím đậm đặc sau tấm mặt nạ ngọc tinh xảo của y nhìn vào tấm lưng của Cung Viễn Hằng, khiến ông ta có cảm tưởng như bị tử thần nhìn chằm chằm.
Căng cứng cả người, ông ta không nhịn được hơi siết chặt tay lại.
Nặc Thanh: .”...."
Ê, ngươi có còn nhớ ta đang ngồi trong tay ngươi không đấy?
Không hề hay biết con chuột nhỏ trong lòng bàn tay đang chửi mình, Cung Viễn Hằng cố nén cảm giác ớn lạnh và sợ hãi, xoay người lại trưng ra nụ cười vô cùng chuẩn mực với Yến Hàn.
Dẫu sao Cung Viễn Hằng cũng là cáo già lăn lộn chốn thương trường, sẽ không bày ra vẻ mất mặt chỉ vì bị dọa sợ, nếu không thì Tiên Hoàng cũng sẽ không kiêng kị ông ta đến thế.
Yến Hàn khẽ cảm thán. Thật đáng tiếc khi không thấy được bộ dạng xấu xí của ông ta. Nếu không thì đã có thể dùng điều đó để ra oai với mấy lão già trong triều vài ngày rồi. Nhìn bộ mặt xanh mét lúc nhịn tức và chòm râu chổng hết lên trời của mấy lão cũng là một việc giải trí không tồi.
Nghĩ rồi, Yến Hàn dần đưa mắt nhìn về phía Mão đang nằm ngay đơ trên đất, lại nhìn qua chỗ chuột nhỏ.
Nặc Thanh đang nghĩ không biết có nên dùng tay của Cung Viễn Hằng để làm đá mài răng hay không thì bắt gặp ánh mắt của người nam nhân. Ánh mắt xen lẫn sự ngạc nhiên, phức tạp và một chút xíu...khó hiểu.
Nặc Thanh: “.....”
E hèm, vị đại nhân này, ngươi đang nhìn ta làm gì đếy?
Nặc Thanh hamster đang nghĩ gì Yến Hàn không biết. Nhưng đúng là y đang nghĩ về chuột nhỏ đấy.
Chỉ trong chốc lát khi bọn Thanh Xà được y triệu tập qua thư phòng, con chuột nhỏ này đột nhiên mất tung mất tích.
Lúc mà bọn Minh Yên, Bích Lạc trở lại tìm nó mà không thấy đã rối rít cả lên thậm chí còn kinh động đến cả y. Bích Lạc xém chút nữa là bóp chết hộ vệ canh cổng vì tội không trông kĩ làm lạc mất tiểu đệ đệ bé bỏng của nàng.
May mà trên dây lụa của U Cửu cục có mùi cỏ định vị. Minh Yên đi theo mùi để tìm chuột nhỏ thì nửa đường mùi đột nhiên đứt đoạn.
Lúc nghe Minh Yên nói không thể ngửi thấy mùi của cỏ định vị nữa, Yến Hàn khẳng định nếu không phải có y đang ở đó thì Bích Lạc chắc chắn sẽ cho Minh Yên một trận nhừ tử. Theo lời nàng nói là vì Minh Yên đã không nghe lời nàng ở lại chơi với tiểu đệ đệ, nên mới để nó đi lạc mất, sống chết không rõ.
Y lúc đó cũng nghĩ rằng con chuột nhỏ này sẽ chết. Bởi lẽ có thể nó đã bước vào lãnh vực của tộc Tắc kè.
Vì Tắc kè là chủng tộc duy nhất có năng lực che dấu mùi của cỏ định vị. Mà điểm đặc biệt của chủng tộc này là chúng có thể tạo ra một lãnh vực của riêng mình. Lãnh vực đó vừa có thể che dấu tung tích, vừa có thể lập tức gϊếŧ bất cứ ai bước vào phạm vi của lãnh vực.
Không phải y không muốn đi cứu con chuột nhỏ đó. Với năng lực của y, tìm ra nơi đang có lãnh vực xuất hiện và chạy tới cứu nó là chuyện đơn giản. Nhưng như đã nói, bước vào lãnh vực là sẽ lập tức bị tấn công. Nếu con chuột nhỏ ấy có cơ thể mạnh mẽ thì ít nhất dưới một lần tấn công nó vẫn còn sống, y sẽ kịp chạy tới cứu nó. Nhưng con chuột ấy quá nhỏ bé và yếu ớt, không thể sống sót.
Yến Hàn thừa nhận, sau khi nghe Minh Yên nói mùi của cỏ định vị đã biến mất, y không tiếp tục đi tìm, một phần là vì...tâm trạng của y có phức tạp khi nghĩ đến việc phải thấy thi thể của con chuột nhỏ mới chỉ gặp được vài tiếng ấy.
Yến Hàn y là người mang con chuột nhỏ này về. Ngay sau khi về y đã sai Sở Chiến lấy một chén nước và bỏ một viên thuốc Khải vào cho chuột nhỏ uống.
Sau khi nhìn chuột nhỏ uống chén thuốc đó, y biết nó không thể biến thành người bởi thể chất quá phế vật. Nếu thể chất nó tốt, thì chỉ cần uống một viên thuốc Khải nó có thể tiến hóa thành người ngay lập tức.
Đáng lẽ một kẻ chỉ luôn để ý tới một vật có giá trị lợi dụng hay không như y, khi thấy con chuột nhỏ đó là thể chất phế vật phải mặc kệ nó đi luôn rồi. Nhưng chẳng hiểu sao, khi nhìn vào mắt nó, y lại mềm lòng.
Thế là y mới phá vỡ quy tắc của mình, đưa chuột nhỏ này cho Tứ đại hộ pháp của U Cửu cục chăm sóc. Thôi thì cho nó làm Ngũ hộ pháp ăn không rồi ngồi của U Cửu cục vậy. Dù sao y có thêm một con chuột nhỏ vẫn nuôi nổi.
Ấy thế mà vật nhỏ đầu tiên và là cuối cùng có thể làm y mềm lòng lại chết sớm như vậy. Không thể không nói, lúc ấy y đích thực là...có chút bực bội.
Đang lúc chuẩn bị quay về Tứ hợp viện của mình, y đột ngột nghe thấy một tiếng hét kinh thiên động địa phát ra gần đấy. Thế là trước khi y kịp định thần lại, y đã chạy tới đây rồi. Và thế mới diễn ra một màn đe dọa chặt tay lúc nãy.
“Cung tướng quân có vẻ rất muốn được cô chặt giùm cái cánh tay đáng ghét đó nhỉ? Bởi nó không ngừng bóp chặt lấy tiểu sủng vật của cô nè.”
Tiếng cười trầm thấp của Yến Hàn làm Cung Viễn Hằng toát mồ hôi. Vị này mỗi lần cười như vậy đều không có gì tốt đẹp cả!
Thế là ông ta vội vã buông con chuột nhỏ trong tay ra, khiến nó rơi xuống đất. Tưởng rằng con chuột sẽ té cái bịch trên mặt đất nhưng không ngờ trong lúc rơi xuống, cái móng muốt nho nhỏ của nó mắc phải quần của ông ta, thế là theo quán tính rơi xuống, cái quần bị kéo rách một đường dài.
“XOẸT!"
Nặc Thanh: ”....."
Yến Hàn: ”....."
Cung Liên Y: “.....”
Cung Viễn Hằng và Dương Tố Nhi: ”...."
Hắc Cẩu vừa mới trở lại: “.....”
Quân lính: “.....”
Chó ta chỉ muốn nói: Áu áu, ta vừa nhìn thấy một cảnh tượng hết sức là hãi hùng, ta có bị diệt khẩu để giữ bí mật hay không đây?! Who can help me, please!!
Quân lính chỉ muốn nói: Ta cũng giống lầu phía trên, cầu cứu viện!! TTOTT
_____________________
Fam:
Thứ nhất: yên tâm, thụ nhất định sẽ thành người...Có lẽ vậy.
Thứ hai: truyện âm mưu quyền thế rất lớn. Liên quan vô cùng rộng, ai không thích đọc truyện rắc rối gì gì đó thì hãy dừng chân, đừng buông lời cay đắng.
Thứ ba: Fam sẽ thêm yếu tố hài hài vô nhiều. Đừng hỏi vì sao truyện không nghiêm túc.
Thứ tư: e hèm. Tuy là có hơi phóng đại nhưng Yến Việt quốc chính là hình mẫu mà Fam mong đợi đất nước của chúng ta có thể phát triển thành.
Fam sẽ có phần phốt một vài truyện Trung ở trong này thông qua một số chi tiết nhỏ về Yến Việt quốc. Vụ ĐLB ấy. Fam phốt cái đấy đấy.
Ai nói chỉ có người Hoa mới biết viết về ĐLB? Fam viết đố ai không để ý kĩ mà phát hiện ra được. Còn tại sao Fam viết tắt thì mấy bạn hiểu mà.
Bộ đồ dạ hành: