Nặc Thanh nhìn chằm chằm vào bóng lưng ba người Minh Yên, Bích Lạc và Thanh Xà đang đi ra ngoài. Lúc nãy Yến rắn rết đã gọi bọn họ qua viện tử bên cạnh.
Chờ cho tất cả bọn họ đã rời đi, đợi thêm một vài phút nữa Nặc Thanh mới bắt đầu từ từ bám vào những hoa văn được trạm trổ trên chân bàn mà leo xuống đất.
Trời ơi, thật may vì bốn bàn chân của cậu vẫn có móng, chứ nếu không là đảm bảo khỏi leo xuống luôn!
Cẩn thận chạy ra ngoài cửa phòng, Nặc Thanh ngó nghiêng về phía rời đi của những người tự xưng là thành viên U Cửu cục gì gì đó. Thấy không có dấu hiệu nào cho thấy bọn họ sẽ quay lại, Nặc Thanh mừng húm, xách thân hình mũm mĩm chạy về phía góc tường ngoài sân.
Một lát sau......
Nặc Thanh nhìn cái lỗ hổng nhỏ xíu trên tường mình mới tìm được, hạnh phúc rơi lệ. Tao cuối cùng cũng tìm được mày rồi, lỗ chuột ơi.
Cái lỗ hổng này cậu phải cẩn thận tìm ba mươi phút mới thấy!!
Cái toà nhà này của Yến rắn rết là một tứ hợp viện vô cùng xa hoa, mà nó vừa rộng lại vừa mới được tu sửa lại nữa chứ! Vừa được sửa lại nghĩa là tất cả những hơi hỏng hóc, những lỗ chó lỗ chuột đều bị bịt kín lại hết. Thế nên việc tìm một cái lỗ trên tường để chui qua cũng là một thử thách khó nhằn.
Vì sao cậu biết nơi này mới tu sửa ấy hả? Vì cậu thấy đất bùn, vôi vữa của công trình xây dựng, cộng thêm những bức tường này không hề có rong rêu bám lên nên cậu mới phán đoán rằng nó đã được xây mới lại.
Không suy nghĩ lung tung nữa, Nặc Thanh ngay lập tức chui qua cái lỗ nhỏ trên tường.
Không ngờ một thiên chi kiêu tử như cậu cũng có một ngày sa đọa đến mức phải đi chui lỗ chuột.
Không sao! Quân tử nếu leo được hàng rào chui được lỗ chuột, một ngày nào đó mới có thể bay cao!!
Nặc Thanh vừa tự nhủ vừa chui qua cái lỗ nhỏ bằng cái bát ở góc tường và thoát ra khỏi khu tứ hợp viện.
Bên ngoài bức tường là một con hẻm vắng. Nặc Thanh vểnh tai lên nghe ngóng một lát vẫn chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc. Hết cách, cậu đành phải theo cảm tính của mình, đi về phía bên phải con hẻm.
Lết thân mình đi thật lâu thật lâu, vòng vèo hết mấy con hẻm nhỏ, Nặc Thanh phát hiện mình đã đi lạc. Uể oải ngồi xuống bên vệ đường, thân hình Nặc Thanh hoàn toàn bị bao phủ bởi cỏ xanh non mơn mởn. Nếu cậu là một con bò thì chắn chắn sẽ rất vui mừng nhào vào ăn, nhưng cậu là chuột, chỉ thấy người bị cỏ cạ ngứa thôi.
Hai chân vì đi lâu đã mỏi nhừ, đau đớn từng cơn. Bụng thì réo lên ùng ục.
Đúng rồi, từ khi đến thế giới này cậu mới chỉ được lão Hạc cho ăn một chút ngũ cốc khô cứng và một ít nước.
Nặc Thanh đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.
Dẫu vậy cậu vẫn không hối hận vì đã bỏ trốn khỏi tứ hợp viện của Yến Hàn. Có lẽ ở lại sẽ được ăn ngon ngủ đủ, nhưng việc sinh mệnh nằm trong tay kẻ khác làm cậu thấy bất an.
Dù không biết rời khỏi Yến rắn rết thì tương lai sẽ như nào, nhưng ít nhất cậu cũng có thể quyết định được cách chết của mình.
Người nơi này có thể nghe hiểu tiếng động vật thì chắc chắn Yến rắn rết đã nghe thấy cậu gọi y bằng những biệt danh không thể nào hay hơn được nữa kia.
Thậm chí cậu còn nói vài câu sỉ vả y nữa chứ. Thế mà y không tỏ bất cứ thái độ nào, một chút tức giận cũng không lộ ra, quả nhiên là tâm tư âm trầm.
Người như Yến Hàn cậu đã từng gặp vài lần. Có lẽ cậu sẽ có vài điểm đánh giá không đúng thế nhưng thông qua nụ cười giả lả của y với Lạc Tịnh Uyên, cậu biết y thuộc kiểu người tâm tư thâm sâu, khó dò.
Kiểu người như thế rất đáng sợ. Bởi nhìn qua thì bọn họ rất hiền hòa, thực tế lại coi mạng người như cỏ rác.
Người này....trông có vẻ còn khiến người khác rợn tóc gáy hơn.
Vì y trông hoàn toàn không để tâm tới thứ gì cả.
Đáy mắt của y hoàn toàn là một mảnh lạnh nhạt, không hỉ nộ ái ố, như một vị thần thờ ơ nhìn xuống thế gian vậy.
Liệu một vị thần có tức giận khi bị một con kiến nhục mạ mình hay không?
Chắc chắn là không, vì thần chỉ cảm thấy con kiến ấy thật nực cười và ngu xuẩn mà thôi.
Thế nhưng, thần vẫn sẽ gϊếŧ con kiến đó. Hung hăng mà nghiền nát nó. Vì vốn dĩ thần nào đó tình cảm gì đáng nói đâu? Thế nên tìm cách để gϊếŧ hoặc hành hạ một con kiến cũng khiến thần đỡ nhàm chán.
Tương tự như thế, nhìn bề ngoài thì cứ tưởng Yến Hàn không hề tức giận khi nghe cậu gọi y là Yến rắn rết, nhưng có lẽ trong đầu y đang nghĩ một nghìn cách để lăng trì xử tử cậu cũng nên.
Không trừng trị cậu ngay chắc là đang chờ cho đến lúc cậu không chút phòng bị, hung hăng cho cậu một kích trí mạng!! Cậu từng thấy thủ đoạn này rất nhiều lần trên thương trường.
"Cháu bé đi lạc sao?"
Giọng một người phụ nữ ngọt ngào đột nhiên rơi vào tai Nặc Thanh, cậu ngay lập tức ngừng dòng suy nghĩ của mình, nấp vào bụi cỏ gần đó và quan sát.
Cách chỗ cậu đứng hai mét, bên trong con ngõ bên trái có bóng dáng một người phụ nữ hết sức xinh đẹp đang đứng. Cô ta mặc một bộ váy áo màu đỏ lựu, tóc vấn lên kiểu phụ nữ đã có chồng.
Trước mặt cô ta là một cậu bé phấn điêu ngọc trác [*], hết sức dễ thương. Nó hình như đang khóc, gật đầu nói với người phụ nữ:
"Dì ơi, con đi lạc khỏi mẫu thân rồi, dì có thấy mẫu thân con đâu không?”
"Ừ, dì biết mẫu thân con ở đâu, con đi theo dì nhé, dì đưa con về.”
Người phụ nữ mỉm cười, thả nhẹ giọng nói sau đó đắt tay đứa trẻ đi về ngõ bên phải.
Tâm tư Nặc Thanh căng thẳng ngay lập tức. Cậu đây đang chứng kiến hiện trường một vụ bắt cóc chân thực đấy à?
Đứa trẻ đó ăn mặc trông rất là cao quý, chắc chắn là trẻ con nhà công tước quý tộc, không thì ít nhất cũng là con của gia đình giàu có nào đó.
Còn người phụ nữ kia, giọng nói ngọt ngào một cách khó tả, như đang mê hoặc tâm thần người ta vậy. Trông y hệt như mấy má mì hoặc gái lầu xanh, không thể là người tốt.
Đừng bảo cậu nói quá đáng, trông mặt mà bắt hình dong. Sau khi trở thành chuột hamster, không biết vì sao nhưng thính giác của cậu trở nên rất sắc bén. Có lẽ là giống chuột vốn tai thính chăng?
Bởi vì thính giác nhạy bén nên cậu có thể nghe được rằng con ngõ bên trái thỉnh thoảng vang lên tiếng rao hàng, buôn bán. Dù rất nhỏ nhưng vẫn là có. Nhưng con ngõ bên phải, chính là cái nơi mà người phụ nữ dắt đứa nhỏ đi qua không hề có bất kì một âm thanh nào cả.
Nó im ắng đến bất thường!
Nếu đứa nhỏ này đi lạc, chắc chắn nó phải lạc ở nơi đông người như chợ. Ngõ bên trái mới là nơi nó nên đi để tìm mẫu thân của mình. Người phụ nữ lại dắt nó đi về phía ngược lại, không phải bắt cóc thì là gì?
Nhưng tại sao con hẻm bên trái lại yên ắng như thế?
Cả một đường đi như này, cậu không nghe thấy tiếng người nhưng tiếng chim hót, tiếng ve kêu vẫn là có. Nhưng khi đến con hẻm bên phải kia, dường như âm thanh hoàn toàn bị ngăn cách. Một tiếng động cũng không!
Ngay lập tức cậu nghĩ đến cái gọi là [Long Tử], chẳng lẽ sự im ắng bất thường đó là do năng lực của một [Long Tử] gây ra?
Long Tử lại đi làm kẻ bắt cóc á? Thật hoang đường!!
Thấy người phụ nữ đã dắt đứa nhỏ đi được một khoảng khá xa, Nặc Thanh cắn răng, quyết định phải đuổi theo!
Trong lúc Nặc Thanh đang dùng hết sức chạy theo người phụ nữ mặc váy đỏ thì cách chỗ bọn họ khoảng 200 trượng [*], trong một con hẻm khác có một người phụ nữ mặc váy lụa xanh thiên thanh đang bụm miệng khóc nức nở, bà dựa vào ngực một người đàn ông trung niên cường tráng mặt mày âm trầm.
“Phu quân à, Liên nhi mà có mệnh hệ gì ta không sống nổi mất. Liên nhi đáng thương của ta, là lỗi của mẫu thân, mẫu thân không nên rời mắt khỏi con, huhuhu.”
“Tố nhi, nàng đừng khóc nữa. Hắc Cẩu đã được ta cho người gọi tới rồi, một lát nữa sẽ tìm được Liên nhi thôi.”
Người đàn ông mặt mày âm trầm khi nhìn xuống người phụ nữ lại hết sức dịu dàng, nhỏ giọng an ủi. Thật ra hắn ta cũng rất nôn nóng, nhưng nôn nóng cũng không làm được gì. Mọi dấu vết của con trai hắn ta đều bị xóa sạch, ngay cả chuông theo dấu cũng bặt vô âm tín. Chỉ còn cách duy nhất là chờ đợi thôi.
“Lôi đại nhân, có cần chúng ta huy động thêm binh lực truy tìm công tử hay không?"
“Không cần. Nơi này gần với viện tử của vị đại nhân đó, đừng huy động thêm binh lính làm gì. Làm vị đó không vui sẽ không ổn đâu.”
Người đàn ông lắc đầu, ra hiệu cho thuộc hạ của mình lui xuống. Người phụ nhân nãy giờ vẫn đang khóc nghe đến đây vội ngẩng đầu lên, dồn dập nói:
“Đúng rồi! Vị đại nhân đó! Phu quân, chàng mau nhờ vị đại nhân đó, nể mặt phụ thân chàng chắc chắn vị đại nhân đó sẽ giúp ta tìm Liên nhi, chàng mau..."
“Tố nhi! Nàng biết đó là điều không thể! Nàng quên kết cục của Ngu gia rồi à?"
Đứng trước lời nói của phu nhân nhà mình, người đàn ông quát khẽ một tiếng, thành công làm người phụ nữ bình tĩnh lại. Nước mắt lại lăn dài, Tố phu nhân cúi đầu khóc nức nở.
Làm sao bà quên được chứ. Kết cục của Ngu gia chính là...diệt tộc! Nhưng con trai của bà thì sao đây? Nếu không kịp tìm thấy nó, kết cục của nó sẽ là gì đây? Bà làm sao sống nổi nếu mất đi con của mình đây?!
Bên này đang hỗn loạn như nào, căng thẳng như nào thì Nặc Thanh không biết. Cậu chỉ biết rằng tình hình hiện tại của cậu đang nước sôi lửa bỏng thôi!!
À không, là tình hình của mấy đứa trẻ mới đúng.
Tại sao lại là mấy đứa trẻ mà không phải là một đứa trẻ à? Bởi ở đây có một, hai, ba, bốn, năm....mười sáu đứa nhỏ tất cả, nam nữ đều có hết bị bắt cóc. Không phải một đứa, cũng không phải hai đứa mà là mười sáu đứa!! Tất cả bọn nhỏ đều ngất xỉu, ngay cả đứa nhóc xinh xắn lúc nãy luôn.
Oh my chuột!! Bọn tội phạm bắt cóc này đáng sợ vậy luôn? Chúng toàn bắt cóc trẻ con nhà quyền quý không à, chẳng lẽ không sợ bị truy nã gắt gao ư?
Chẳng lẽ phía sau bọn chúng có kẻ quyền cao chức trọng nào đó chống lưng? Kẻ đó quyền to đến mức có thể chống cho chúng tùy ý làm việc tày trời như này ư?
Nặc Thanh cố gắng che dấu than mình vào bụi cỏ, thật may vì thân hình cậu nhỏ xíu khi so với con người, nếu không thì thật đúng là rất khó để có thể trốn khỏi tầm mắt của bọn tội phạm này.
“Ê Sửu, mày không bị kẻ nào theo dõi đấy chứ?"
Một người đàn ông gầy đét như que củi nói với người phụ nữ váy đỏ. Cô ta tên Sửu à? Tên hay là biệt danh?
“Mão, ngươi đừng coi thường ta như vậy chứ. Kĩ năng dòng tộc của ta ngươi biết là gì mà. Với cả, nếu có kẻ theo dõi ta thì khi nó bước vào vùng lãnh địa này, ngươi phải biết chứ?"
“Ừ, ta chỉ hỏi vậy thôi. Chủ nhân đã ra lệnh sáng ngày mai sẽ xuất phát. Hàng chất lượng có long khí mạnh thì đưa về, hàng kém chất lượng thì đưa cho Thìn. Dạo này tên đó cứ than vãn không có hàng mới, khách cũng ít đi.”
“Ta hiểu rồi. Sáng mai chứ gì? Ta sẽ tìm thử ở bên phố Tây xem có còn con cừu nào nữa hay không. Chờ ta~”
Người phụ nữ váy đỏ cười khúc khích, nhưng điều mà bọn họ nói làm Nặc Thanh lạnh cả tóc gáy.
Bọn này đúng là không phải con người! Chúng xem trẻ con là món hàng ư? Thật đúng là mất hết cả nhân tính!
Mà tại sao cô ta lại bảo nếu có kẻ bước vào vùng lãnh địa này thì tên Mão kia sẽ biết? Vậy tại sao hắn không phát hiện ra cậu? Hay là do cậu đang là chuột nên hắn không phát hiện ra?
Lần đầu tiên sau khi xuyên không, Nặc Thanh cảm thấy thật may mắn khi mình là chuột.
Cậu không hề biết rằng ngay từ lúc nãy, khi cậu nghe thấy tiếng nói ngọt ngào kì lạ của người phụ nữ kia thì xung quanh cậu đã hiện ra một tầng mây màu tím. Tầng mây tím cứ vờn quanh người Nặc Thanh, cắn nuốt bất kì một vật gây hại nào lại gần, bảo vệ cậu một cách tuyệt đối.
Đó là mây tía [*], thứ tượng trưng cho mệnh cách cực quý của Nặc Thanh, biểu tượng của một thiên chi kiêu tử được mây tía bảo hộ.
_____________________
Fam:
[*] Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu.
200 trượng: 1 trượng dài 4 mét. 200 trượng xấp xỉ 800 mét.
Mây tía: loại mây trong truyền thuyết, tương truyền chỉ có trên người của vua chúa, tượng trưng cho số phận, mệnh cách cao quý. Người có mây tía bao quanh sẽ luôn may mắn, suôn sẻ, chư tà bất xâm.
Đã chỉnh sửa: 16/07/2024.