Sau Khi Xuyên Thành Hamster, Tôi Rơi Vào Tay Của Bạo Quân

Chương 10: Bọn buôn trẻ con (1).

Sau khi trở về phủ, Yến Hàn ra lệnh cho Sở Chiến xuống bếp lấy một bát nước cho chuột nhỏ uống.

Nhìn chú chuột Hamster tròn vo uống hết bát nước rồi khỏe mạnh trừng lại y, đôi mắt Yến Hàn đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Yến Hàn nhìn con chuột loay hoay trong l*иg tre, tâm tình thoáng tốt lên một chút giờ đây dần lạnh nhạt trở lại.

Có vẻ là y suy nghĩ nhiều rồi. Động vật cấp thấp thì vẫn hoàn là động vật cấp thấp, chẳng thể nào thoát thai hoán cốt [*] thành bậc cao hơn được.

Yến Hàn xách lấy cái l*иg từ tay thuộc hạ, tự mình đem cái l*иg tre đặt lên bàn trà.

"Sau này ngươi là sủng vật của bản tọa rồi, nhớ phải nghe lời nhé, không thì Xà ngốc sẽ có một bữa ăn ngon miệng đây.”

Nặc Thanh còn chưa hiểu Xà ngốc trong lời y nghĩa là gì thì lông tơ toàn thân đã dựng đứng lên.

Khi sợ hãi thì phản ứng cơ thể của con người sẽ là lạnh tóc gáy, còn cậu bây giờ sợ hãi thì phản ứng là dựng lông toàn thân QAQ.

Không cần để Yến mỹ nhân giải thích cho cậu [Xà ngốc] là cái gì thì cậu cũng đã biết rồi.

Đó là....rắn chứ gì nữa!!

Nặc Thanh dựa sát thân hình mập mập vào thành l*иg, nhìn chằm chằm vào con rắn màu xanh lục đang uốn lượn trèo lên bàn rồi đứng đối diện với cậu mà nước mắt nội tâm đã rơi ngập bờ đê.

Nghe thử đi, cái tên Yến rắn rết này nói ra lời đe dọa khủng bố như vậy mà vẫn duy trì được cái vẻ mặt dịu dàng, tin nổi không hả trời?

Đậu xanh rau chuối, con Xà ngốc trong lời của ngươi là con rắn lục này đấy hả?! Nó ngốc ở chỗ nào?? Không nhìn thấy nó đang tìm cách mở khóa để chui vào l*иg của ta sao??

Ê mà ta đâu có làm gì sai hay không nghe lời đâu mà ngươi lại để con rắn kia tìm cách ăn ta vậy hả?? Ê ê, mau đem nó đi đi chứ, ta hứa sẽ nghe lời mà!!!

"Chít chít!!” - Ê ê! Đừng có đi chứ, Yến rắn rết!

Nặc Thanh không hề để ý tới sau khi cậu kêu lên, bước chân Yến Hàn thoáng khựng lại một chút, nhưng sau đó y vẫn rời đi.

Nặc Thanh nhìn vào bóng lưng Yến Hàn đã rời khỏi phòng, nội tâm cậu cảm thấy tràn ngập tuyệt vọng. Lỡ mà con rắn này mở được chốt khóa chui vào là cậu chết chắc luôn đấy!

Do đang quá sợ hãi thế nên Nặc Thanh đã không để ý tới, lúc nãy Yến Hàn đã xưng bản tọa với cậu. Nếu cậu chú ý tới chi tiết đó, có lẽ trong tương lai cậu sẽ không bị tên mỹ nhân rắn rết này lừa gạt mà bẻ cong!

Quay trở lại tình huống nước sôi lửa bỏng của Nặc Thanh. Bấy giờ lông toàn thân cậu dựng đứng cả lên khi thấy cái chốt cửa l*иg tre bị con rắn trước mặt bẩy ra!

Thôi xong....

Chả lẽ cậu đây anh minh một đời, thiên chi kiêu tử một đời nay phải chết lãng xẹt là bị rắn ăn??

Con rắn lục nhẹ nhàng uốn lượn thân hình mượt mà của nó chui vào trong l*иg, chậm rãi tiến tới trước mặt chú chuột mềm mềm. Nặc Thanh không thể khống chế được bản thân mà run lẩy bẩy.

Đây là phản ứng bản năng giữa các thiên địch với nhau. Rắn vốn là thiên địch hùng mạnh của loài chuột, mà cậu hiện giờ đang là chuột, thế nên theo bản năng sẽ cảm thấy sợ hãi trước con rắn này.

Nặc Thanh trợn to mắt nhìn cái đầu của con rắn chậm rãi tới gần, thấy miệng nó mở ra để lộ cái lưỡi mỏng chẻ đôi, tim cậu ngay một khắc ấy tưởng như ngừng đập....

Và rồi, con rắn đó dùng cái lưỡi của mình...liếʍ mặt cậu....

Nặc Thanh: “.....”

Rắn: liếʍ liếʍ

Nặc Thanh: “....."

Rắn: tiếp tục liếʍ liếʍ...

Sau nửa tiếng đứng im không dám nhúc nhích, cuối cùng con rắn cũng chịu dừng lại việc liếʍ cậu. Và rồi nó lùi ra xa mà nhìn cậu chằm chằm.

Cố gắng hít thở để tim đập lại với vận tốc như cũ, Nặc Thanh mới cảm thấy bớt sợ hãi.

Nhìn con rắn đang đứng trước mặt mình, đột nhiên cậu cảm thấy...con rắn này hình như rất thích cậu.

Nó chẳng những không ăn cậu mà chỉ liếʍ cậu thôi, và còn dùng đuôi cọ đầu cậu nữa. Giống như.....

Nặc Thanh quan sát con rắn đang dùng ánh mắt trìu mến nhìn cậu, thoáng cảm thấy như nó đang xem cậu là gia đình của nó vậy á.

Nặc Thanh: “....."

Hỏi chấm? Rắn xem chuột là gia đình???

______________

Hậu trường:

Xà ngốc: "Tiểu đệ đệ trông căng thẳng quá, chắc mới ăn bậy nên bị đau bụng. Haiz, ta làm đại ca phải đi tìm thuốc cho tiểu đệ đệ thôi.”

Nặc Thanh: "Cuối cùng cũng chịu tránh ra rồi, sợ quá!!!"

Đã chỉnh sửa 03/07/2024.