Sau khi bị định giá với mức năm trăm lượng, Nặc Thanh ôm gối rơi vào trạng thái chết máy.
A, sao cậu chỉ đáng năm trăm lượng bạc thôi vậy?!
Thôi được rồi, từng là một thương nhân, Nặc Thanh hiểu năm trăm lượng mua một con chuột béo đã là một cái giá kinh người rồi.
Nhưng mà điều đó chỉ áp dụng nếu con chuột béo này không có linh hồn một con người trú ngụ bên trong!!
Đã vậy, cái linh hồn đó còn là Nặc Thanh - Tiểu công tử của một gia tộc giàu nứt đố đổ vách nữa chứ.
Thân là một thiên chi kiêu tử, lại bị bán đi với giá năm trăm lượng ít ỏi. Còn chưa bằng giá của một con xe rẻ nhất trong bãi để xe nhà cậu nữa.
Đau lòng - ing!
Sau một hồi công tác tư tưởng cho chính mình, cuối cùng Nặc Thanh cũng bình tĩnh trở lại.
Cậu thấy bị bán đi thì cũng không sao, ít nhất cậu cũng sẽ không còn còn bị đem đi đấu giá lung tung nữa. Cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu có chỗ ở cố định tạm thời để cậu tìm hiểu về cái nơi mà bản thân được sống lại này.
Hơn nữa, người chủ lần này của cậu có thể sẽ là một người tốt và lỡ đâu người ta thả cậu ra khỏi cái l*иg này để hoạt động tự do thì sao?
Ủa? Mà ai là người mua cậu vậy nhỉ? Lúc nãy cậu chỉ thấy mỗi cái tay cầm bảng hô giá thôi, chưa được nhìn thấy người thật.
Mà cũng chưa chắc đó đã là tay của người mua cậu, bởi có lẽ người ta đã sai người hầu đi rao giá thì sao?
"Vị công tử Lạc gia kia lại tới mua sủng vật à?"
"Đúng vậy, đã hai lần tới đây mua mấy con vật dễ thương như thế này rồi. Lần trước là một con thỏ, lần trước nữa là một con chim non, lần này lại là một con chuột nhỏ.”
Hai người đang nói chuyện không phải ai xa lạ với Nặc Thanh cả mà chính là Lão Hạc và thanh niên khi nãy, dường như bọn họ đang nói chuyện về người đã mua cậu.
Hai cái lỗ tai nho nhỏ của Nặc Thanh vểnh lên nghe ngóng. Nhị công tử Lạc gia à? Là người đã mua cậu sao?
Phi phi, nghe ghê quá đi, cứ như cậu là nô ɭệ bị người ta mua vậy, phải nói là...phải dùng từ gì cho đúng nhỉ? À, đúng rồi!! Là người đưa cậu về! Đúng vậy!
Vị Hamster nào đó thật ra vẫn chưa chấp nhận được sự thật mình bị người ta đem đi đấu giá, và đã là vật sở hữu của ai đó không biết mặt, nên vẫn tự lừa mình dối mình.
Quay trở lại với dòng suy nghĩ của Nặc Thanh, cậu lười biếng nằm phịch lên nệm lông cừu, gãi gãi bụng mềm, nghĩ:
Chả lẽ vị công tử Lạc gia gì gì đó là người đón cậu về?
Không biết vị công tử đó tính tình như nào nhỉ?
“Tại sao sao một nam nhân như ngài ấy lại mua mấy sủng vật như thế nhỉ?"
Chưa để bản thân suy nghĩ xong, Nặc Thanh đã nghe thanh niên tò mò hỏi Lão Hạc một câu như thế.
Lão Hạc nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết, sau đó lại ác ý nói:
“Mấy người nhà giàu quyền quý này loạn lắm, có vài người có sở thích thí nghiệm trên người động vật nhỏ, cũng có người có sở thích mua những động vật nhỏ thậm chí là cả nô ɭệ về để cho mãnh thú của mình ăn thịt. Việc này xảy ra nhiều lắm, ta nhìn nhiều cũng thấy quen rồi."
Thanh niên nghe Lão Hạc nói thì rùng mình, hỏi một câu hỏi mà cũng như là câu cảm thán sự độc ác của giới quyền quý:
“Tại sao bọn họ lại có thể làm ra hành động man rợ như thế?"
Nhấp một ngụm trà, Lão Hạc nhàn nhạt trả lời:
"Bọn họ thích cái cảm giác được nắm trong tay sinh mạng của người khác và đơn giản hơn, bọn họ thích nhìn cái cảnh các nô ɭệ hoặc các con thú nhỏ chật vật, sợ hãi dưới nanh vuốt của mãnh thú. Không phải đã từng có một tiền lệ như vậy rồi sao? Hoàng đế tiền triều Yến Vô Thường có sở thích nhìn các nô ɭệ bị đã thú cắn xé, thế nên ông ta đã vì sở thích của mình mà gϊếŧ hại hơn ba ngàn sinh mạng nô ɭệ."
Thanh niên im lặng rồi lại có vẻ không tin nói:
"Vậy chẳng lẽ vị Lạc thiếu gia này lại có sở thích như thế? Vị nhị công tử Lạc gia này trông có vẻ là một người rất ôn hòa, làm sao lại có thể làm ra những việc đáng sợ như vậy được?"
"Cậu đúng là chưa trải việc đời, ta nói không sai một tí nào cả. Nghe này, ở đây mới chỉ là huyện thành không có sầm uất như trên kinh thành, thế nên mặt đen tối cũng ít hơn một chút. Chứ ở trên kinh thành, cứ để ý người nào mà thể hiện ra ngoài càng là công tử phong lưu, ôn hòa tốt đẹp thì mười người ít nhất cũng sẽ có bảy tám người có một thói xấu đen tối nào đó.”
Nghĩ nghĩ Lão Hạc thấy định tội cho người khác như vậy cũng là không đúng, nên nói tiếp:
“Cũng có thể là vị thiếu gia này đơn giản chỉ là thích sủng vật nhỏ thôi, ai biết được đâu?"
Nặc Thanh nghe hai người đó nói chuyện mà ôm chặt đệm mềm khóc trong vô vọng. Hai người các người nói chuyện đáng sợ như thế có nghĩ tới tâm tình của một tiểu sủng vật chuẩn bị bị bán đi như tôi đây không??!!
Chưa để Nặc Thanh đau thương cho tương lai mịt mờ của mình thì vị Nhị công tử nào đó trong miệng Lão Hạc đã xuất hiện.
“Xin hỏi, tiểu thử mềm mại lúc nãy đâu rồi? Ta bây giờ muốn đem nó về.”
___________________
Đã chỉnh sửa: 02/07/2024.