"Lão Hạc chuyến đi này không tệ chứ? Có lấy được món đồ gì đặc sắc của Tây Dương không?"
Một thanh niên to cao vạm vỡ cười ha hả, vừa chất hàng hóa xuống thuyền vừa trò chuyện với một thương nhân. Xem qua cũng thấy lão thương nhân tên Hạc này là khách quen hay đỗ tàu ở đây. Ông ta là một người chuyên trao đổi hàng hóa với ngoại quốc.
Nghe câu hỏi của thanh niên Lão Hạc khó có được một tia vui vẻ, đáp lại:
“Đương nhiên, đương nhiên. Lần này xuất ngoại may mắn đổi được vài món rất tốt, đặc biệt có một con chuột nhỏ mập mạp rất dễ cưng.”
“Hể? Con chuột ấy hả? Ông đổi con chuột làm gì? Ngoài ruộng có đầy ra đấy.”
Thanh niên nghe Lão Hạc nói mà lấy làm lạ. Đổi con chuột nhỏ làm gì? Ăn cũng chưa chắc được bao nhiêu thịt, mà nuôi lại vô cùng tốn kém.
Lão Hạc nhìn thanh niên với vẻ mặt như muốn nói rằng: "Cậu đây chưa trải sự đời, không theo kịp....không theo kịp cái gì ấy nhỉ? À, không theo kịp mốt!!!"
"Dạo này mấy vị trên kinh thành có trào lưu nuôi thú cưng, mấy con nhỏ nhỏ dễ thương như thế này rất đáng giá. Một con thôi cũng đáng cỡ 10 lượng bạc trở lên rồi!!"
Thanh niên không cho là đúng, xì một tiếng:
"Ôi giời, chuột thì ra đồng mà bắt, lông vàng, lông đen đầy ra. Cần chi phải tốn bạc mà mua? Với cả bọn chuột xấu thấy mù mắt ra, chẳng lẽ mấy vị tiểu thư quyền quý đó lại thích? "
"Thôi, ông đây không nói với mi nữa, với cả làm sao ta hiểu được suy nghĩ của quyền quý trên kinh thành chứ?!"
Lão Hạc nghĩ nghĩ một hồi lại nói tiếp:
“Mà con chuột này cũng không phải chuột bình thường đâu, nếu không ông đây cũng lười đổi nó về. Nghe bên Tây bảo đây là giống chuột Hamster gì đó, toàn thân trắng muốt mập mạp tròn vo cực kỳ dễ thương, ông đây cũng thấy cưng chứ nói gì tới mấy tiểu thư quyền quý chân không ra khỏi phòng nửa bước!"
Thanh niên nghe lão nói thế cũng thấy nội tâm ngứa ngáy, tò mò không thôi, xoay chuyển hai tròng mắt hỏi lão:
"Nghe ông nói tôi cũng thấy tò mò, không thì ông đem nó cho tôi xem một chút?"
"Như thế cũng được, để ông đây khai phá bộ não cho mi.”
Nói rồi lão phẩy phẩy tay ra hiệu cho thanh niên đi theo lão. Cũng phải nói luôn, Lão Hạc với thanh niên này là người quen, biết cậu ta đáng tin mới đồng ý để cậu ta tới chỗ chứa đồ vật, hàng hóa Tây Dương.
Nếu là kẻ khác, chỉ sợ lão sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy. Nên biết đồ Tây Dương dù chỉ là một cái bô cũng đáng giá cả trăm lượng, nếu để kẻ gian trộm mất hay làm hư hao thì chắc chắn lão phải khóc ròng một phen chứ chả đùa.
Lên đến kho chứa đồ, thanh niên đã ngay lập tức nhìn thấy một cái l*иg bằng gỗ cực kỳ tinh xảo, to cỡ một thước rưỡi [*]. Sở dĩ nhìn thấy dễ dàng như thế vì cái l*иg nằm ngay ở ngoài cửa, nơi thông thoáng nhất.
Bên trong chiếc l*иg có một vòng tròn trông như cái bánh xe bằng tre xanh nhỏ, được đính trên trục xoay cố định và hai cái bát sứ thấp bè chứa nước và thức ăn.
Gần sát ngay cái vòng tròn bằng tre là một tấm đệm làm từ lông cừu mềm mại. Trên đó có một cục lông trắng muốt đang nằm, để chổng cái bụng tròn tròn lên trời, lộ ra mớ lông tơ màu vàng phía dưới. Hai má nó phúng phính phồng phồng, khẽ nhúc nhích.
Nếu không phải con chuột này đang nhắm mắt ngủ, có khi người ta còn tưởng nó đang ăn vụng đến căng tròn má! Nghe vậy là đã đủ để ta hiểu rằng chú chuột Tây này cực – kì – béo.
Dường như tiếng động lúc mở cửa đã đánh thức nó, chuột nhỏ động động hai cái tai nhỏ xíu trên đầu, rồi ngay sau đó nó cụp tai lại và nhanh chóng mở to đôi mắt tròn vo long lanh ra nhìn bọn họ. Kết hợp với cái mũi đỏ hơi nhúc nhích như đang ngửi, điểm dễ thương lập tức bùng nổ, trực tiếp hạ đo ván người nhìn.
Lão Hạc với thanh niên ôm tim phụt máu tỏ vẻ: đáng yêu quá, dễ thương quá! Mất máu! Chết mất thôi!!!
Vậy là trong lúc đang mơ màng, tiểu Hamster nhỏ bé không hề hay biết rằng chỉ bằng dáng vẻ lúc mới ngủ dậy, bản thân đã lấy một cái Double kill nhanh gọn lẹ.
***
[*] thước: đơn vị đo chiều dài ngày xưa, 1 thước = 47 cm. Trong truyện, một thước rưỡi xấp xỉ 60 cm.
Đã chỉnh sửa: 02/07/2024.