Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 17

Chương 17: Anh em tranh giành
Mạnh mẽ kéo Hướng Nhất Phương cùng Lạc Văn vào trong phòng, Lạc Tư khẽ tức giận nói với hai người : "Ở chỗ này cho ta, nơi nào cũng không được đi !" Sau khi nói xong liền vội vàng ra khỏi phòng, trước khi đi còn lo lắng phân phó cho người canh chừng.

Hai người kia, thật sự là làm cho y bực bội ! Tuy rằng nói là đắc tội đối tác, nhưng chuyện ấy còn không làm Lạc Tư phiền lòng, điều làm cho y phiền lòng chính là câu nói "Hướng Nhất Phương, ta thích ngươi !" kia của Lạc Văn bay vào trong màng nhĩ.

Cậu em cho tới bây giờ vẫn rất cao ngạo, lại dễ dàng nói ra lời yêu....

Hai người bị ở lại trong phòng đều lẳng lặng không nói gì, nhưng nội tâm cũng phiền muộn, hơn nữa đối với Hướng Nhất Phương mà nói trong lòng như càng nổi lên bão táp.

Đại thiếu gia cao ngạo vốn được cưng chiều này, cư nhiên vì mình mà xích mích với đối tác quan trọng, không để ý đến ánh mắt khác thường của kẻ khác mà lớn mật.... lớn mật nói ra như thế.

"Ngươi có cảm thấy ta thực ngốc hay không ? A.... Ta cũng hiểu được chính mình ngốc, như thế nào lại thích đại thúc nhà ngươi chứ, rõ ràng vừa già vừa nát. Nếu có thích, cũng phải thích mỹ thiếu niên, nhưng lúc nhìn thấy kẻ kia vô lễ với ngươi, ta thật làm muối đem hắn chém thành trăm mảnh !" Dựa vào Hướng Nhất Phương, vuốt vuốt mái tóc của mình, Lạc Văn tự nói.

"Cậu còn trẻ, người trẻ tuổi đều dễ dàng xúc động, ngày nào đó sẽ rất nhanh chán ghét tôi. Làm gì.... làm gì vì tôi mà làm ra cớ sự đó." Lời yêu thương trong miệng người trẻ tuổi, rốt cuộc có thể kéo dài được bao lâu ? Hai tháng, hay là ba tháng.

Nghe xong lời của nam nhân, Lạc Văn không hề uể oải, ngược lại lại bật cười, nhìn thấy bởi vì lời tỏ tình của mình mà Hướng Nhất Phương có chút ngượng ngùng, nói : "Nếu ta nói ta sẽ yêu ngươi cả đời, ngươi liệu có tiếp nhận ta hay không ? Đừng xem ta trẻ tuổi, ta nhận định chuyện tình từ trước đến nay sẽ không thay đổi ! Người già các ngươi, nhất định sẽ nói gì mà "yêu là đặt ở trong lòng", ta không như thế, thích thì nói ra, không nói ra thì đối phương làm sao biết được ? Cho nên, để ta nói lại lần nữa, Hướng Nhất Phương à, ta thích ngươi.";

"Cậu....." Hướng Nhất Phương bị chàng trai trẻ làm cho cả kinh, tâm hồn trầm tĩnh đã lại lại có chút dao động, khuôn mặt tươi cười của Lạc Văn so với vẻ tao nhã ngày thường lại có vài phần bướng bỉnh, nhưng đôi mắt lại kiên định trước đây chưa từng có, giống như xác định sẽ không bao giờ buông ra.

Một khắc kia, khiến Hướng Nhất Phương có ý nghĩa "cho dù có chạy trốn tới chân trời góc bể cũng sẽ bị kẻ này tìm được."

"Ta trước kia đối với ngươi không tốt, ngươi tha thứ ta được phông ? Nhất Phương...." Thanh niên giống như một con cún con ủy khuất cười trộm tới gần nam nhân, lắng nghe hơi thở tươi mát quen thuộc, " Từ trước ta khống biết cái gì là thích một người, cơ mà sau lại đọc thiệt nhiều sách mới biết được tình cảm rối rắm kia chính là thích. Muốn cho ngươi phải nhìn ta, phải đi đùa giỡn quấy rầy ngươi, muốn xem vẻ mặt của ngươi, liền đủ cách làm phiên người, nhưng lúc nhìn ngươi thống khổ, ta nơi này cũng rất đau."

Lạc Văn bắt lấy tay nam nhân đặt ở chính ngực của mình, thấp giọng nói : "Ta thực ngốc phải không ?"

nam nhân nói không ra lời, dưới lòng bàn tay là trái tim đang đập bang bang giống như cái chùy đập vào lòng hắn, tình cảm hồn nhiên mà nhiệt hỏa của chàng trai làm cho hắn dở khóc dở cười, rồi lại có chút cảm động.

Thật cẩn thật đưa tay chạm vào thắt lưng của nam nhân, không có cảm giác kẻ trong lòng ngực phản kháng, nam nhân vẫn trầm mặc không nói, nhưng hành động nho nhỏ đó làm cho cậu vui vui không thôi.

Mà niềm vui này cũng khiến cho Hướng Nhất Phương buồn cười, kẻ từng bắt buộc mình lại vì được phép của mình mà vui sướиɠ tới vậy.

Nhưng mà, nam nhân không quên được hắn là như thế nào tới đây, mấy ngày nay lại là như thế nào vượt qua, cửa lòng khẽ mở cùng lúc lại lặng lẽ khép.

Lúc này cửa phòng mở ra "bàng !" một tiếng thật mạnh, lộ ra gương mặt tuấn tú của Lạc Tư đang tiến vào phòng, vừa vào cửa chợt thấy ngườu em nửa ôm nam nhân vào trong lòng ngực nói lời yêu thương, trừng mắt nhìn Hướng Nhất Phương, Lạc Tư tức giận nói : "Ngươi đúng là rước họa !"

Hướng Nhất Phương không nói gì, đưa đầu chuyển qua một bên, hắn có thể làm sao bây giờ ? Chẳng lẽ hắn nguyện ý như thế sao ? nam nhân trong lòng có chút ủy khuất, liền đem bàn tay nắm chặt thành quyền.

"Dám đυ.ng đến người của em, không đem nó đánh chết là may cho nó !" Tưởng tượng đến nam nhân bị người nọ đặt dưới thân, Lạc Văn liền tức giận đến muốn gϊếŧ người phóng hỏa.

Thật sự là đứa nhỏ lớn không nổi, Lạc Tư thở dài nói : "Thật là cưng chiều mày quá rồi, quá buông thả !" Tuy rằng đã hòa giải được với người nọ, nhưng với tính cách của người nọ như thế nào có thể dễ dàng bỏ qua, về sau còn phải chuẩn bị một hậu thủ thật tốt.

Lạc Văn căn bản không suy nghĩ sâu xa như thế, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, nói với Lạc Tư nói : "Anh à ! Cho Nhất Phương sau này theo em được không !"

"Không được !" Không hề nghĩ ngợ, Lạc Tư một lời từ chối.

"Cái gì...... vì cái gì ?!" Người anh trước tới giờ đối với mình đều hữu cần tất ứng lại kiên quyết cự tuyệt, Lạc Văn sửng sốt trong chốc lát rồi nổi giận nói.

"Không được chính là không được !" Nghe đến cậu em nói, Lạc Tư theo bản năng liền cự tuyệt, y nhìn Hướng Nhất Phương, lạnh lùng nói, "Mày muốn vui đùa với ai cũng được, nhưng không thể vì lấy lòng một lão nam nhân mà đi đánh khách nhân, càng không thể có cái gì mấy lời yêu ngu xuẩn !"

"Em chính là thích hắn ! Em muốn hắn ! Chỉ muốn hắn thuộc về em thôi !"

"Trước kia luôn mồm bảo yêu một cô gái đến chết đi sống lại, sau lại chẳng phải quăng cô ta đi sao ! Tạm thời không nói đến cô gái trẻ tuổi, vậy lão nam nhân này ngươi có thể thích bao lâu ?"

...........

Hai anh em cứ như vậy khắc khẩu, mà nguyên nhân cãi nhau này là Hướng Nhất Phương vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên nghe, vài lần muốn mở miệng nhưng đều nhịn xuống.

"Đừng nói nữa !" Cuối cùng, hắn vẫn nói, lớn tiếng kêu lên.

Nhìn thấy hắn đột nhiên nói chuyện hai anh em vội ngừng lại, Hướng Nhất Phương trong ban đêm âm thanh trầm thấp như tiếng nước chảy chảy vào trong tai hai anh em họ Lạc : "Ta không thuộc về bất cứ kẻ nào cả, ta chỉ muốn trả nợ xong liền đưa vợ mình về, chờ cô ấy sinh con rồi một nhà bình an tốt đẹp."

"Các người... đừng có nói nữa." Nam nhân bình tĩnh nhìn hai người nam tử tuấn mỹ.

"Có nghe hay không, nam nhân này căn bản sẽ không thích mày, mày vì hắn làm cái gì ? Chơi đùa là được, chẳng lẽ còn muốn đem lão nam nhân như vậy làm báu vậy sao ?!" Lạc Tư cười lạnh nói với Lạc Văn.

Chàng trai cắn môi, nhìn thẳng nam nhân : "Hướng Nhất Phương ! Ta biết ở trong lòng ngươi ta là kẻ như thế nào, nhưng.... ngươi cũng, đừng vì một hai câu có thể bỏ rơi ta, người về nghỉ ngơi trước, ta và anh có việc muốn nói."

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

"Lạc Tư à....." Nam nhân có chút áy náy nhìn chàng trai trẻ.

"Đi về !" Lạc Văn la lớn, Hướng Nhất Phương nhìn thoáng qua hai người rồi cũng ra khỏi phòng.

Sau khi nhìn nam nhân đi khỏi, Lạc Văn buồn thanh nói : "Anh, kỳ thật anh cũng thích Nhất Phương phải không ?"