Chương 14: Trầm luân
Ánh dương quang nhu hòa trong căn nhà nhỏ như xua đi bóng ma, tán gỗ tản ra một hơi thở cổ xưa giờ phút này lại tràn ngập tìиɧ ɖu͙© ngọt ngào, giống như bọt nước còn đọng lại sau cơn mưa, thuần mỹ mà hấp dẫn, yếu ớt mà mỹ mạo.Kia một tiếng rêи ɾỉ bị kềm chế, giống như giọt nước trên mái tóc, mỗi một lần hơi hơi rung động sẽ nhẹ nhàng rơi xuống, rơi rơi xuống, tan vỡ dưới đất.
Cứ như thế, nam nhân vẫn như cũ chỉ có thể thừa nhận nỗi xấu hổ từ luật động của Lạc Tư trên người. Không muốn tiếp xúc với bả vai của Lạc Tư, đưa tay đỡ lấy giường, Hướng Nhất Phương chỉ có thể hơi hơi gập cả lưng hướng về phía trước, cứ như vậy lại càng tiếp cận nam tử kia. Hắn nghiêng đầu, từ từ nhắm hai mắt, vốn chỉ là việc ân ái thể xác thuần túy, dù sao chỉ cần hắn cắn răng nhẫn nại là được rồi.
Nhưng suy nghĩ của Hướng Nhất Phương, chính là....
Hôm nay có chút bất đồng, càng ngày càng quái.
Thực nóng, từ lúc bắt đầu cũng rất nóng, nhất là nơi đó. Càng làm cho hắn khó có thể mở miệng nhưng nơi kia lại có loại cảm giác ngứa ngứa, mà mỗi cái thống khổ va chạm lại có thể giảm bớt cảm giác này.
"Có phải cảm thấy được có chút không giống ?" Nhìn thấy nam nhân bị khóa trên người mình đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt ẩn nhẫn, Lạc Tư đỡ lấy thắt lưng mềm dẻo của Hướng Nhất Phương, nắm ở trong tay mới phát hiện nam nhân này thắt lưng thật mảnh mai.
"Ngươi hạ dược........." Thanh âm hơi khàn khàn phát ra từ nam nhân, đôi mắt vĩnh viễn sáng tỏ lại lộ ra một nỗi thống khổ khó nói. Mà đôi tay đặt lên hông, càng phóng đại nỗi thống khổ không thể chạm đến.
"Mỗi lần làm bộ dạng đều một bộ chịu chết, làʍ t̠ìиɦ như vậy một chút cũng không thú vị." Bàn tay đặt ở bên hông nam nhân đưa Hướng Nhất Phương đã muốn tiêu hao gần hết khí lực về phía l*иg ngực mình. Mắt thấy bản thân đang bị đưa vào l*иg ngực của Lạc Tư, Hướng Nhất Phương vội lấy tay để ở trước ngực Lạc Tư.
Thoáng nhìn hành động của nam nhân, Lạc Tư ở trong lòng có chút hỏa, hung hăng xoa lấy lưng nam nhân, vừa lòng nhìn bộ dạng ẩn nhẫn cắn môi của nam nhân, cười lạnh nói : "Hôn ta."
Cái gì ? Chính mình không có nghe lầm đi, người này cư nhiên muốn mình hôn hắn ? Sau một lúc lâu, Hướng Nhất Phương nhìn chằm chằm môi đôi dịu dàng của tuấn mỹ nam tử, cắn răng một cái, tiến lên hời hợt như chạm qua.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động hôn, lại là hôn một người như vậy.
Giống như tia chớp......... mang theo Lạc Tư tâm tính vui mừng trong mấy giây ngắn ngủi, tại vẻ ngượng ngùng của đối phương mà non nớt hôn xuống, giống như bị điện giật, cảm giác kỳ dị như mang đến một trận tê dại cho ngực.
Nụ hôn tinh khiết, không mang theo du͙© vọиɠ, giống như một đóa hoa cúc nằm bên dòng sông, như nam nhân nội tâm không hề vẩn đυ.c, như vẻ ngây ngô của nam nhân.
"Xem ra ta phải dạy dỗ ngươi hôn môi thế nào."
"A ? Ô......"
Còn chưa kịp phản ứng lại, nam nhân đã bị một cái ôm mạnh mẽ ôm vào, cái lưỡi giảo hoạt như con rắn bạc bá đạo tiến vào trong khoang miệng của hắn, giống như không cho hắn hô hấp, muốn đoạt lấy mỗi tấc hơi thở của người khác, từng chút từng chút nuốt vào.
Không khí trong thân thể giống như bị hút đi, thân mình lập tức dại cả ra, mềm mại không xương cốt dựa vào l*иg ngực nam tử, mà trong bá đạo kia lại không mất đi vẻ ôn nhu, có lẽ là do dược vật còn trong thân thể, cũng có lẽ lần đầu tiên gặp một chút ve vãn, Hướng Nhất Phương chỉ cảm thấy mình như lâm vào một dòng nước biển mềm mại.
Bị lạc vào dòng nước ôn nhu mà bá đạo, tâm thần của hắn lại từng chút từng chút nhộn nhạo.
Nụ hôn vừa chấm dứt, giống như chỉ có một cái chớp mắt, lại giống như lâu rất lâu, nam nhân có chút không thể tin được chính mình thế nhưng lại đắm chìm vào trong mà không thể tự thoát ra được.
Nhưng người kia hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc. Lạc Tư nhẹ nhàng vuốt ve nam nhân hư thoát đang tự vào l*иg ngực mình, nụ hôn kia, quả thực muốn đem hơi thở của hai người cắt đứt.
Đây là nụ hôn y chưa bao giờ gặp qua, khiến cho bản thân cũng rơi vào trong đó.
Tìиɧ ɖu͙© giống ánh mặt trời chiếu xuống nước biển vây quanh lấy hai người, giãy dụa trong lốc xoáy của ái tình, Lạc Tư không hề bị động, cũng không cưỡng cầu nam nhân ngồi trên người mình nữa, cơ thể giống như đắm chìm trong nước nắm chặt lấy Hướng Nhất Phương trong l*иg ngực, như thể phải như vậy mới có thể sống sót.
Nằm ở trên thân nam nhân, tận tình phóng thích du͙© vọиɠ của mình, không hề giữ lại, thầm nghĩ nghe được nam nhân dưới thân đang phát ra tiếng rêи ɾỉ từ nội tâm, một tiếng lại một tiếng nhu tiến vào lòng y.
Giống như hai con cá vẫy vùng cùng một chỗ, như ở trên mặt nước triền miên thỏa sức vẫy vùng, một tiếng rêи ɾỉ như tiếng cành hoa đánh vào tảng đá, ở nơi bờ cát có tiếng vỗ về ngọt lịm.
Không phải lần đầu bị bạo dục cùng cường ngạnh, nhưng Hướng Nhất Phương ở nơi tình tự của Lạc Tư lại giống như một con cá biển bị nắm đuôi vô luận có giãy dụa thế ngào cũng không thoát ra được, lại bị nước biển tràn vào hết tâm trí.
Thế nên sau khi tình tự qua đi, Hướng Nhất Phương ở trong cái chăn tươi mát ngốc lăng một hồi, hắn hôm nay làm sao vậy ? Ngày đó cùng lv cũng bất tri bất giác hưởng thụ, hôm nay lại.....
Lúc sau còn cư nhiên nhịn không được rêи ɾỉ, cái thanh âm kia là của mình sao ? Kẻ bị người ôm lại có thể hưởng thụ là chính mình sao ?
Nam nhân dúi đầu vào chăn, bản thân như vậy, làm cho hắn chán ghét !
"Muốn đem bản thân tự kỷ tới chết sao ?" Lạc Tư từ phía sau trừu tới, so với Hướng Nhất Phương lại khá hơn rất nhiều, y trong mắt viết hai chữ "thỏa mãn" một tay kéo nam nhân tóc một tay lấy từ trong chăn một bao thuốc lá.
"Hút thuốc không tốt cho cơ thể." Mắt nhìn Lạc Tư hút thuộc, Hướng Nhất Phương lôi kéo cái chăn trên người, cuộn tròn vào một góc giường.
Hừ một tiếng, nhưng Lạc Tư vẫn tắt điếu thuốc.
Vốn tưởng rằng Lạc Tư sẽ đi, vậy mà Hướng Nhất Phương lại nhìn thấy nam tử cư nhiên cũng tiến vào trong chăn, hắn sợ tới mức hô lên : "Ngươi..... ngươi tiến vào làm gì ?"
Lạc Tư trợn mắt nhìn Hướng Nhất Phương một cái : "Vô nghĩa, đương nhiên là để ngủ." Ôm lấy thắt lưng mềm dẻo của nam nhân, Lạc Tư đưa đầu chôn vào cần cổ của Hướng Nhất Phương. Vẫn là cái cổ kia, hơi thở thản nhiên nhẹ nhàng khoan khoái.
"Muốn ngủ, có thể trở về ngủ." Cung miếu nhỏ của hắn không tiếp được Tôn Diêm La.
"A ?" ngay sau đó truyền đến thanh âm của Lạc Tư, "Đừng nói ngươi tức giận, suy nghĩ chính mình vì cái gì ở dưới thân người khác mà hưởng lạc ? Ha hả..... Thật sự là ngu ngốc."
Bị nói trúng tim đen Hướng Nhất Phương không nói gì, nhưng cảm thấy được bản thân như rơi vào bẫy của đối phương, giống như có thể đoán được nam tử kế tiếp muốn nói cái gì.
"Ngươi trời sinh chính là kẻ muốn bị áp, thừa nhận cũng không chết, thích bị nam nhân đè lên cũng chẳng phải chuyện mất mặt gì." Nghe thấy nam tử nói, Hướng Nhất Phương chỉ gắt gao ôm chăn.
"Ngươi muốn nói cái gì ?" Hướng Nhất Phương trầm giọng nói.
"Ở lại bên cạnh ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi." Lạc Tư ở bên tai nam nhân nói nhỏ.
"A....." Hướng Nhất Phương đột nhiên rất muốn cười, càng muốn khóc, đây là gì ? Đem hắn trở thành cái gì chứ ? Con chuột bị mèo trêu vẫn, hay là món đồ chơi giải trí của người ? Ở lại bên cạnh y để bị xem như cái gì ? Tính nô sao ?
Hắn đã mất thân thể, chẳng lẽ còn muốn đem cũng phải bán sao ?
"Không thể được." Hắn dứt khoát trả lời.