Xuyên Thành Nông Gia Tử Dựa Vào Hệ Thống Thực Vật Phi Thăng Thành Thủ Phủ

Chương 13

***

Sáng hôm sau.

Cố Chương dậy sớm, phát hiện trong sân có mấy cái gùi lớn đầy "rau dại".

Anh kiễng chân lên, thò đầu nhìn vào trong gùi.

Quả nhiên, bên dưới toàn là Sài Hồ.

Thu Nương thấy anh đứng bên cạnh gùi, liền đi tới nói: "Đúng lúc tiểu Thạch Đầu có mặt, nói với mẹ xem cái nào không nên lấy nào."

Cố Chương duỗi tay, lấy một cây ra làm mẫu: "Những cái này không nên lấy, đều phải nhổ bỏ."

Đúng lúc Vương thị bưng bữa sáng ra, cũng rảnh tay nghe một chút, cảm thán nói: "Không ngờ dược liệu này cũng đơn giản, giống như nhổ rau, rửa rau vậy."

Cố Chương nghĩ, hình như đúng thật!

Anh không chút bủn xỉn, dành lời khen: "Bà thật thông minh."

Vương thị lập tức vui mừng ra mặt.

Bánh thịt hôm qua còn chưa ăn hết, để lại sáng nay ăn.

Hiếm khi vào buổi sáng có được bánh thịt thơm ngon như vậy, tinh thần Cố Đại Căn và ông cụ Cố phấn chấn, như có sức lực vô tận để ra đồng làm việc.

Ở nhà, Thu Nương và Vương thị thì chuẩn bị kỹ lưỡng để chế biến Sài Hồ, ánh mắt nhìn những cây Sài Hồ còn nhiệt tình hơn nhìn chồng mình.

Ăn xong bánh nhân thịt thơm phức, Cố Chương cũng hài lòng đeo túi sách lên vai, mang theo cỏ ngọt mình vừa hái, đi đến trường làng.

Trên đường, Cố Chương vừa ăn cỏ ngọt vừa mở giao diện đổi điểm của hệ thống.

Hạt giống lúa cao sản, cây sồi ngàn năm, đất đen phì nhiêu, dung dịch dinh dưỡng...

Đây toàn là những vật phẩm đắt tiền.

Mấy con số phía sau giá mua vật phẩm kia làm cho số 40 trở nên thật nhỏ bé.

Cố Chương tiến hành chọn lọc, chọn ra những món vật phẩm dưới 100 điểm.

Một hàng hàng vật phẩm liên tục cuộn lên, ánh mắt của Cố Chương không dừng lại chút nào, dường như những món này không gợi lên hứng thú của anh.

Hệ thống cào tai gãi đầu.

Sao lại không có chút hứng thú nào nhỉ?

Rõ ràng có thể tăng sản lượng cho ruộng nhà ký chủ mà!

Trước khi đến trường làng, Cố Chương tắt hệ thống.

Đợi khi nào có thời gian, anh sẽ đi xem tình hình đất nhà mình rồi tính.

Anh hít một hơi không khí trong lành, tràn ngập hương cỏ cây mùa xuân, khiến người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Bước vào trường làng, quang cảnh bên trong trường học đã hiện ra trước mắt.

Đây là một căn nhà rộng rãi, bên trong đặt từng dãy bàn gỗ.

Ở một chiếc bàn ở phía trước có một tấm bảng nhỏ, trên đó viết hai chữ "Cố Chương" ngay ngắn.

Đây là bài học đầu tiên của mọi người ở trường làng, nhận biết họ tên của mình.

Thầy dạy ở trường làng chỉ là một đồng sinh, dạy trẻ con trong làng bằng Tam Tự Kinh, nếu có ai có ý định muốn thi cử, thì chắc chắn phải gửi lên huyện tìm thầy.

Nói đến cũng thật trùng hợp.

Tên của Cố Chương cũng do thầy này đặt.

Con trai duy nhất đời thứ hai mới sinh ra, Cố Đại Căn thương con đã mang lễ vật đến, nhờ thầy đặt cho một cái tên hay.

Chương, là tên đồ cổ, chính trực lễ phép, ôn hòa như ngọc.

Lúc đầu mọi người đều cảm thấy cái tên này rất hay, không hổ là người có học thức và văn hóa đặt, khác hẳn với người nông dân như họ.

Cho đến khi phát hiện Cố Chương vừa sinh ra yếu đuối bệnh tật.

Trong thôn bắt đầu có lời đồn: "Ngọc tuy đẹp, nhưng rơi xuống đất là vỡ, không chịu nổi sức ép, khó nuôi dưỡng."

Mặc kệ lời đồn kia có lý hay không, người gia đình họ Cố đều bị dọa sợ.

Lại nghĩ tên xấu dễ nuôi, thế là nhanh chóng đặt cho anh một cái tên ở nhà là "Tiểu Thạch Đầu".

Cố Chương nghĩ lại những điều này, đặt túi sách xuống rồi ngồi vào chiếc bàn nhỏ.

Trong trường làng đã có khá nhiều học sinh ngồi, có vài bạn thì đang tranh thủ chơi đùa, số đông khác thì đang cố gắng ôn bài.

"Chữ này đọc là gì? Tớ lại quên mất rồi."

"Hôm nay tan học đi chơi gì đây?"

Những giọng nói non nớt vang lên từ bốn phương tám phía, tay Cố Chương chống cằm, rất hứng thú nhìn mấy cái đầu nhỏ chụm lại thành nhóm xung quanh.

Trước đây, Tiểu Cố Chương vì trong trường không có ai chơi cùng, tự giận dỗi rồi chạy đến bờ sông, sau đó lại vô tình rơi xuống nước.

Nhưng bây giờ anh vừa ngồi xuống một lúc, đã có vài nhóc tì đến bên cạnh tiếp chuyện cùng.

"Tiểu Thạch Đầu, hôm nay tan học xong, đi chơi nhảy dây nhé?"

"Tớ thấy đá cầu hay lắm, đi sân phơi thóc chơi đá cầu bắt chim sẻ!"

"Nhảy dây!"

"Đá cầu!"

Hai người kiễng chân, cả người thì cứ dướn lên cao, giọng nói cũng càng to hơn.

Lần này đã thu hút sự chú ý của những người khác trong lớp.

Cố Chương lập tức bị một đám nhỏ vây quanh.

Thậm chí những đứa nhỏ chưa từng chơi cùng cũng đến góp vui: "Đá cầu là gì? Tớ cũng muốn chơi!"

Hổ Đầu thấy "tiểu đệ quân Hổ Đầu" của mình bị cướp, tức giận đến mức mặt phồng như bánh bao, hét lớn: "Cẩu Đản, Hắc Ngưu lại đây!"

Không có động tĩnh gì.