Trên Sông Tĩnh Lặng

Chương 46: Liều mạng (3)

"Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?" Giữa bầu không khí yên tĩnh trong núi, Nguyễn Thanh Thanh bỗng nhiên cất tiếng.

Người đàn ông nhìn cô.

"Người đàn ông đi cùng tôi, anh ấy đang ở đâu và ra sao rồi?"

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên: "Gϊếŧ rồi."

Nguyễn Thanh Thanh im lặng trong một lúc, giống như đã mất hết hi vọng, lại nói: "Tôi có thể xin anh một việc nữa được không?"

"Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý à?" Người đàn ông cảm thấy rất buồn cười.

"Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể cầu xin anh, vì mọi chuyện đều do anh quyết định. Tôi... một nửa cũng là người phụ trách của trung tâm chăm sóc, chú tôi muốn bán trung tâm đi, không quan tâm đến những đứa trẻ câm điếc ở đó. Tôi luôn không đồng ý, đối đầu với chú ấy, muốn giúp những đứa trẻ câm điếc có chỗ ở đàng hoàng. Nhưng bây giờ, tôi bị mất tích rồi, chú ấy là người có tiếng nói nhất ở trung tâm, những đứa trẻ đó sẽ phải chịu khổ. Ở đó có mười một bé gái, bảy bé trai, anh có thể giúp tôi một việc không, cho tôi để lại một bản tuyên bố, trong đó ghi toàn bộ tài sản của tôi sẽ được chuyển… chuyển sang tên một người bạn của tôi, gửi bản tuyên bố cho anh ấy, anh ấy sẽ giúp tôi chăm sóc tốt những đứa trẻ đó, như vậy tôi cũng yên tâm rồi."

Người đàn ông đã đã gây án nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên có người trước khi chết lại đưa ra yêu cầu như vậy với hắn ta. Hắn ta cười lạnh: "Tại sao tôi phải giúp cô? Cô còn định giở trò gì?"

Vừa dứt lời, con dao găm đã kề vào vị trí tim của Nguyễn Thanh Thanh từ phía sau. Cô cảm thấy hơi đau nhói, từ từ cúi đầu, cười một cách châm biếm, nói: "Tôi có thể giở trò gì chứ? Tôi đánh không lại anh, chạy cũng không biết chạy đi đâu. Một lát nữa anh chỉ cần cho tôi giấy và bút để viết tờ tuyên bố, viết xong tôi đưa anh xem. Điều tôi không thể buông bỏ nhất chính là những đứa trẻ câm điếc đó, chúng sinh ra đã không biết nói, cũng không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào trên thế giới này. Chúng chưa bao giờ bị vấy bẩn bởi bất cứ ai hay bất cứ điều gì! Nước nông ồn ào, nước sâu tĩnh lặng, haiz... chúng còn mạnh mẽ hơn những người bình thường như chúng ta rất nhiều. Anh chỉ cần tiện tay giúp thôi, là có thể thay tôi chăm sóc mười mấy đứa trẻ câm điếc, cầu xin anh đấy."

Người đàn ông im lặng một lúc, rồi nói: "Quay lại đây."

Nguyễn Thanh Thanh từ từ quay lại, trong mắt tràn đầy những giọt nước mắt yên tĩnh.

"Cô thực sự nghĩ như vậy à?"

Nguyễn Thanh Thanh dường như không nhận ra sự dò xét của hắn ta, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Nếu không tại sao một học sinh tốt nghiệp đại học Tương Thành như tôi, tương lai tươi sáng, lại không ở Tương Thành làm việc mà lại về Hoài Thành tiếp quản một trung tâm chăm sóc thu không bằng chi? Tất cả đều là vì những đứa trẻ đó mà thôi."

Người đàn ông không nói gì, điều này đúng là giống với những thông tin hắn ta nắm được trước đây. Người phụ nữ này thật sự là một sinh viên ưu tú của đại học Tương Thành, sau khi về Hoài Thành cũng không ra ngoài tìm việc.

Hắn ta lại hỏi: "Ở trung tâm của các cô còn có hai cô gái mười lăm và mười sáu tuổi?"

Nguyễn Thanh Thanh tựa hồ không hiểu ý nghĩa của câu hỏi, cũng không hỏi hắn ta tại sao lại biết rõ như vậy, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng vậy, người lớn nhất cũng chưa đến tuổi trưởng thành."

"Được, tôi để cô viết." Người đàn ông cười nói: "Xem cô còn có thể nghĩ ra trò gì nữa."

Trên đường quay trở lại phòng, người đàn ông đột nhiên hỏi: "Câu nói đó cô biết từ đâu?"

Nguyễn Thanh Thanh: "Câu nào?"

"Nước nông ồn ào, nước sâu tĩnh lặng."

"Nước nông ồn ào, nước sâu tĩnh lặng. Đói khát và tình yêu thống trị thế giới, mùa đông đến rồi, mùa xuân có còn xa nữa không? Nhà thơ người Anh Shelley. Bài thơ nổi tiếng như vậy, tôi rất thích bài thơ này khi còn học đại học."

Hai người trở lại nhà máy, Tằng Hy vốn đang co rúm trong một góc l*иg lập tức bò dậy. Cô ấy khóc đến mức hai mắt đỏ ngầu nhưng khi thấy Nguyễn Thanh Thanh trở về an toàn, cô ấy vừa vui vừa buồn.

"Cô ấy rất quan tâm đến cô." Người đàn ông nói.

Nguyễn Thanh Thanh nhìn Tằng Hy, vẻ mặt buồn bã nhưng cũng ẩn chứa sự dịu dàng: "Đúng vậy, em ấy như em gái ruột của tôi, nghe lời tôi nhất."

Người đàn ông ngồi xuống chiếc sofa cũ, ngẩng đầu lên, phát hiện ra Nguyễn Thanh Thanh cũng đã ngồi xuống.

Tằng Hy trong l*иg cũng đờ người ra.

Người đàn ông lập tức lộ vẻ lạnh lùng: "Ai cho phép cô ngồi?"

Nguyễn Thanh Thanh nhíu mày, cúi đầu: "Không phải tôi... phải viết bản tuyên bố sao?"

Người đàn ông tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Ở đây không có giấy và bút, mai sẽ đưa cho cô. Quay lưng về phía tôi, quỳ xuống, hai tay để sau lưng." Hắn ta lục trong túi và lấy ra một sợi dây rút. Loại dây nhựa này trông thì mềm mại nhưng nếu buộc hai tay ra sau lưng, với cổ tay mảnh mai của Nguyễn Thanh Thanh, gần như là không thể thoát ra được.

Nguyễn Thanh Thanh không nhúc nhích, cô nhìn người đàn ông và tiếp tục nói: "Anh xem, chúng ta... có thể làm một vụ giao dịch không?"

Người đàn ông không tin nổi: "Cô có bệnh à? Có phải tôi tạm thời không gϊếŧ cô, khiến cô nghĩ rằng tôi là một người tốt?"

Khuôn mặt của Nguyễn Thanh Thanh vẫn tái nhợt, nhưng vẻ mặt kiên định: "Anh không phải là người tốt và tôi cũng không phải. Không phải anh thích những cô gái câm điếc sao? Tôi có thể giúp anh, tôi chỉ muốn sống sót thôi."

Người đàn ông "ha" một tiếng, chỉ dao vào mặt cô: "Cô nghĩ mình là cái quái gì? Tôi cần cô giúp à?"

Nguyễn Thanh Thanh lại nhỏ giọng nói: "Đừng nói vậy, tôi biết anh rất giỏi, đã thực hiện vài vụ án nhưng không bị cảnh sát bắt..." Sắc mặt người đàn ông hơi biến đổi.

"...Nhưng anh là một người đàn ông, lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh những cô gái câm điếc, nhiều lần chắc chắn thu hút sự chú ý. Anh sẽ càng ngày càng khó khăn, sự nghi ngờ đối với anh cũng sẽ càng lớn, sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ chú ý đến anh." Nguyễn Thanh Thanh nói: "Anh nghĩ tôi không là cái thá gì nhưng hôm qua Tằng Hy vừa đi, tôi đã biết em ấy không phải đi Quảng Đông, mà là do anh bắt đi rồi. Sáng nay tôi đã tìm ra anh. Tôi là một người bình thường mà còn có thể phát hiện ra, thì cảnh sát sớm muộn cũng sẽ phát hiện. Vì vậy, anh không thể tiếp tục như thế này được. Thật ra trong lòng anh cũng hiểu rõ, càng ngày càng khó khăn rồi. Nhưng nếu có một nữ trợ lý, anh sẽ có một khởi đầu mới, an toàn hơn, cảnh sát tuyệt đối sẽ không nghi ngờ chúng ta."

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, lộ ra nụ cười khinh bỉ: "Tại sao tôi phải tin cô, người tốt không muốn làm, lại muốn cùng tôi sống như quỷ ở trong núi?"

"Quỷ ở trong núi cũng có thể sống."

"Vừa rồi cô còn nói thương xót những cô gái câm điếc, bây giờ lại muốn giúp tôi?"

"Anh không phải cũng thích họ sao?"

Người đàn ông ngẩn người, rồi ha ha cười lớn, cười đến mức l*иg ngực rung lên, đến mức khó thở. Từ khi Nguyễn Thanh Thanh bị hắn ta bắt lại đến nay, lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười như vậy, ngay cả Tằng Hy cũng ngẩn người.

Sau khi cười xong, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lẽo: "Quả thật cô khác với những phụ nữ khác, cô ranh mãnh, biết cách chiều lòng người, lại còn nhẫn tâm. Những lời cô nói cũng có phần đúng. Nhưng nếu tôi để cô đi, làm sao tin rằng cô sẽ hết lòng giúp tôi, mà không phải đi tố cáo tôi với cảnh sát?"

Nguyễn Thanh Thanh mặt mày u ám, hai tay siết chặt đặt trên đầu gối: "Chuyện như thế, chỉ cần làm một lần là trở thành đồng phạm, không thể thoát tội. Anh giỏi như vậy, kinh nghiệm phong phú, nếu tìm một cơ hội tuyệt đối an toàn và có thể kiểm soát, để tôi giúp anh đưa một cô gái câm điếc về, như vậy sẽ có thể kiểm chứng thành ý của tôi, chuyện này chắc là không khó phải không?"

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Ying

Beta: Jully

Check: Trân Trân