“Tại sao cứ làm chuyện thừa thãi thế? Cô tưởng tôi không dám gϊếŧ cô à?” Người đàn ông bật đèn lên, tay phải siết chặt một con dao găm. Hắn ta quan sát cô, vẻ mặt lúc này không hề dữ tợn, đôi mắt tĩnh lặng như vực sâu. Nhưng Nguyễn Thanh Thanh lại cảm thấy, loại người như vậy còn đáng sợ hơn.
Nguyễn Thanh Thanh cúi đầu, im lặng.
Hắn ta ngồi xuống mép giường, cúi đầu, đặt con dao găm vào lòng bàn tay của tay kia.
“Tôi...” Nguyễn Thanh Thanh khàn giọng nói một chữ, lập tức thấy hắn ta đột ngột thu năm ngón tay lại, nắm chặt con dao.
Nguyễn Thanh Thanh nói: “... Tôi muốn đi vệ sinh, sắp không nhịn được nữa rồi.”
Người đàn ông quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô, trong mắt hắn đầy sự chế giễu.
Nguyễn Thanh Thanh làm như không thấy, van xin: “Cho tôi đi đi... Thật sự rất khó chịu rồi, anh cũng không muốn tôi làm bẩn phòng của anh mà!”
Người đàn ông lại nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, thấy cô cố nhịn mà co quắp người trên mặt đất, mới đi tới, nắm lấy sợi dây thừng và dùng lực cắt đứt.
“Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, cũng đừng bày trò, vô ích thôi.”
Nguyễn Thanh Thanh không lên tiếng, quay người đi về phía nhà vệ sinh, chỉ có tấm lưng mảnh khảnh căng cứng như một cây cung sắp bị kéo đứt. May mắn là hắn ta không đến gần, dường như đã chắc chắn cô không thể làm gì. Nguyễn Thanh Thanh bước vào nhà vệ sinh, phát hiện cửa không thể khóa trái, đành phải khép lại. Cô dựa vào tường, bất động.
Nguyễn Thanh Thanh đứng yên một lúc, sau đó mở vòi nước, để nước chảy ào ào.
Mọi thứ giống như một cơn ác mộng kinh hoàng và phi lý, cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Chỉ có một ngày không gặp, Tằng Hy đã bị nhốt trong l*иg sắt như một con búp bê. Còn cô thì đang thở dốc trong nhà vệ sinh cũ kỹ, bên ngoài là một tên biếи ŧɦái cầm dao sẵn sàng gϊếŧ cô.
Cô từng nghe nói về những điều đen tối như thế này, nhưng không ngờ có một ngày mình lại bị cuốn vào.
Loại chuyện này, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp phải. Nhưng một khi đã xảy ra, cuộc đời giống như đột ngột bị ai đó nhấn nút tạm dừng rồi từ con đường bằng phẳng bình thường, rơi xuống vực sâu vô tận không thấy đáy.
Nguyễn Thanh Thanh đột nhiên nhớ ra một chuyện - Trần Mộ Quân đâu?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện không hay? Tim Nguyễn Thanh Thanh lạnh buốt.
Cô lại nhớ đến lúc bị người đàn ông rượt đuổi trên núi, tình cờ nhận được tin nhắn của Lạc Bình Giang. Lúc đó, theo phản xạ cô muốn gọi lại cho anh, nhưng ngay lập tức bị người đàn ông bắt giữ. Giờ nghĩ lại, cuộc gọi không lời ấy, hóa ra là liên lạc cuối cùng của cô với thế giới bên ngoài.
Trong đầu cô hiện lên bóng hình lạnh lùng của Lạc Bình Giang với đôi mắt sâu thẳm, trong lòng chợt lóe lên tia hy vọng kỳ lạ. Nhưng ngay sau đó cô lại nhận ra đó chỉ là ảo tưởng.
Sẽ chẳng ai để ý đến một cuộc gọi nhỡ. Cho dù Lạc Bình Giang có để ý thì làm sao anh có thể biết được cô ở đâu? Có lẽ muốn tìm cũng không có manh mối.
Không ai có thể cứu cô.
Cô nhìn mình trong gương, thấy gương mặt tái nhợt cùng với vẻ mặt lo lắng của mình, cô hiểu rõ sự thật tàn khốc đang diễn ra trước mắt: Ngoài việc tự cứu mình thì không còn con đường nào khác. Hơn nữa, cô rất có thể sẽ phải chết ở đây.
Cô tuyệt đối không cam tâm bị người ta sát hại ở ngọn núi không người này.
Nguyễn Thanh Thanh, bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kỹ, dù chỉ tìm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng phải dùng hết sức lực để nắm bắt.
...
Người đàn ông này đã có kế hoạch bắt cóc Tằng Hy từ trước, Tằng Hy là mục tiêu mà hắn ta đã chọn lựa kỹ lưỡng.
Hắn ta yêu thích, thậm chí là mê đắm cô gái câm điếc xinh đẹp và hoàn toàn không có hứng thú đối với những cô gái bình thường.
Đây không phải lần đầu tiên hắn ta phạm tội.
Học vấn và thân phận của hắn ta đều là giả mạo, vì thế mà hắn ta luôn cảm thấy tự ti.
Hắn ta rất quan tâm đến việc liệu “con mồi” có để ý đến mình hay không.
Hắn ta sợ hãi những mối quan hệ yêu đương bình đẳng, thậm chí còn không quen với việc giao tiếp với những người phụ nữ bình thường.
Cuối cùng, việc bắt cóc Nguyễn Thanh Thanh không nằm trong kế hoạch của hắn ta. Bản thân hắn ta không quá có ý định gϊếŧ cô.
Hắn ta rất kiêu ngạo, cho rằng cô và Tằng Hy không thể nào trốn thoát được, mọi thứ trong căn nhà này đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.
Nhưng cuối cùng, hắn ta chắc chắn sẽ gϊếŧ cô.
…
“Đùng đùng đùng!” Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Nguyễn Thanh Thanh đáp: “Ra ngay đây.” Cô rửa mặt rồi mở cửa.
Hắn ta đứng cách cô một mét, lúc này tay không còn cầm con dao găm nữa, nói: “Đi thôi, tôi đưa cô đến một nơi.”
Nguyễn Thanh Thanh lặng lẽ đi theo sau hắn ta.
Sự ngoan ngoãn đột ngột của cô khiến hắn ta hơi bất ngờ, nhưng vẫn không hề lơ là cảnh giác, để cô đi trước còn hắn ta theo sát phía sau.
Khi đi ngang qua chiếc l*иg giam, cả hai đều quay đầu nhìn Tằng Hy. Tằng Hy đυ.ng mạnh vào song sắt, tay liên tục ra hiệu: ‘Làm ơn thả cô ấy đi! Đừng làm hại cô ấy!’
Hắn ta nhìn Tằng Hy bằng ánh mắt lạnh lùng rồi cười nhạt.
Nguyễn Thanh Thanh cũng mỉm cười với Tằng Hy. Nụ cười ấy buồn bã và dịu dàng đến lạ, như muốn an ủi Tằng Hy. Tằng Hy sững sờ, nước mắt lại trào ra.
Căn nhà chỉ có một cánh cửa sắt nặng nề. Nguyễn Thanh Thanh nhìn hắn ta rút hai chiếc chìa khóa từ chùm chìa khóa trên thắt lưng ra, mở hai lớp khóa rồi ra hiệu cho Nguyễn Thanh Thanh đi ra ngoài. Nguyễn Thanh Thanh ngoan ngoãn làm theo, anh ta đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt thanh tú và bình tĩnh của cô rồi cũng không nói gì.
Ngoài cửa, hoàng hôn đã buông xuống, một luồng khí lạnh đặc trưng của núi rừng ập đến. Ngay trước mặt là một vách đá dựng đứng cao đến hàng chục mét. Nói cách khác, nhà máy bỏ hoang này nằm ẩn mình dưới một vách đá, trong một cái hố sâu, xung quanh toàn là những vết tích khai thác đá, đá vụn vương vãi khắp nơi, cỏ dại mọc um tùm. Nhìn chung, nơi này giống như một mỏ đá nhỏ từ thế kỷ trước. Xung quanh nhà máy là những bụi tre cao vυ't, dày đặc, gần như che khuất toàn bộ bầu trời. Điều này càng làm cho nhà máy trở nên kín đáo. Nhìn ra xa, chỉ thấy những dãy núi trùng điệp.
Người đàn ông xô đẩy Nguyễn Thanh Thanh, dẫn cô đi dọc theo một con đường nhỏ bên cạnh ngôi nhà, đi về phía sau vách đá.
Đi được khoảng vài phút, băng qua một khu rừng tre nhỏ, trước mặt họ là một khoảng đất trống, cỏ dại mọc đầy và phía trước là vách đá dựng đứng, sâu hun hút.
Lúc này, Nguyễn Thanh Thanh để ý thấy có bốn cái cây trồng thẳng hàng. Chúng được trồng rất đều đặn, khoảng cách giữa mỗi cây như được đo bằng thước, khoảng hai thước. Nhưng chúng lại không hoàn toàn đều nhau, cây cao nhất cao đến ngang ngực người lớn, cây thấp nhất chỉ đến đầu gối, từ cao đến thấp trông như bốn người đang xếp hàng. Điểm chung là tất cả chúng đều không xanh tốt, lá thưa và vàng úa.
"Đứng yên đó." Người đàn ông xoay người Nguyễn Thanh Thanh lại, để cô đối mặt với vách đá và bốn cái cây, lưng quay về phía hắn ta. Nguyễn Thanh Thanh đứng yên lặng như một bức tượng gỗ. Gió từ dưới vách đá thổi lên, làm lung lay quần áo của cả hai.
Rồi Nguyễn Thanh Thanh ngửi thấy một mùi khói thuốc lá thoang thoảng. Cô hơi nghiêng đầu, vô cùng chậm rãi, hầu như không thể nhận thấy được. Từ khóe mắt, cô nhìn thấy người đàn ông đứng phía sau, giữa các ngón tay của một bàn tay là một điểm sáng đỏ, tay còn lại cầm con dao găm, đang từ tốn hút thuốc.
Một lớp mồ hôi lạnh rịn trên cổ Nguyễn Thanh Thanh.
Cuối cùng, người đàn ông vứt tàn thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt rồi chuyển con dao găm từ tay trái sang tay phải, ngước nhìn cô.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Heoboo
Beta: Anne
Check: Trân Trân