Xuyên Thành Bác Sĩ Tư Nhân Của Bá Tổng Bệnh Tật

Chương 7: Tới chê cười tôi sao?

Ý cười nhạt nhẽo trên mặt Hứa Tích Lưu không thay đổi, mặc cho ai nhìn cũng nghĩ bác sĩ nhỏ một lòng lấy đồ không có uy hϊếp.

Người nọ yên lòng, không có đi theo, một phần không muốn dính líu kẻ điên kia. Gật đầu chào Hứa Tích Lưu một cái rồi rời đi, trông như có chuyện vội vã cần đi làm.

Hứa Tích Lưu nhướng mày nhìn theo bóng dáng đối phương, còn có ánh sáng di động lộ ra trong túi.

Quản lý có bí mật.

Trong trí nhớ nguyên chủ người nọ không quan trọng. Tới khám bệnh xong lập tức đi, trong trí nhớ toàn là trị liệu vai chính công ốm đau thế nào, không quan tâm những người khác. Cậu vơ vét ra ấn tượng là bởi vì nguyên chủ đến chữa bệnh vai chính công, quản lý từng tha thiết đến trước mặt nguyên chủ tự báo tên.

Hứa Tích Lưu nghĩ câu được câu không, bước chân lại không ngừng.

Thật mau, cậu đứng trước cửa phòng vai chính công.

Nhìn đến cánh cửa khép hờ lộ ra ánh đèn, trong lòng Hứa Tích Lưu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Còn may, đuổi kịp.

Cậu bước chậm, nhìn đến một bàn tay to khớp xương rõ ràng đỡ khung cửa, hình dáng tay rất đẹp, bởi vì dùng sức nên gân xanh hiện lên, quá mức tái nhợt.

Giây tiếp theo, trước cửa xuất hiện một bóng người không nên xuất hiện vào lúc này.

Thân hình đối phương cao lớn, gầy ốm, khi đứng thẳng như một gốc cây tùng trong mưa rào rạt. Sắc mặt bệnh trạng tái nhợt, đỡ khung cửa muốn ra ngoài nhưng lại không có sức lực, ngón tay bấu chặt cánh cửa mượn lực, thở hổn hển. Tóc đen tán loạn trên tán, đôi mắt tối tăm hẹp dài. Mỗi khi động một áo ngủ tơ lụa thoáng đong đưa, nhìn ra thân thể suy nhược dưới lớp vải.

Đây là vai chính công vốn nên ngủ sau khi dùng thuốc an thần?

Tại sao xuất hiện trước cửa?

Hứa Tích Lưu kinh ngạc.

Người nọ giống như không phát hiện Hứa Tích Lưu, vẫn còn đắm chìm trong thế giới riêng, cũng không có phát bệnh nhưng khí chất bệnh trạng tối tăm khiến người khác không muốn đến gần, đáy lòng ngập sợ hãi.

Bỗng chốc, đối phương ngẩng đầu, Hứa Tích Lưu thình lình đối diện đôi mắt tối tăm, trong lòng lộp bộp, cậu cười một cái, treo lên tươi cười ôn hòa chào hỏi: “Tần tiên sinh...... buổi tối khỏe nha?”

Tần Li nhấp môi không nói chuyện, thái dương thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cảm thụ thân thể gầy yếu đến đi bộ cũng không xong, nội tâm chán ghét cực điểm, bàn tay dùng sức bấu khung cửa như muốn bóp nát tấm ván gỗ.

Hứa Tích Lưu thấy hắn không để ý tới mình, một mực đi ra ngoài, ánh mắt có chút hoảng hốt, giống như giây tiếp theo té ngã, cậu vội vàng đi qua đỡ lấy đối phương.

Trọng tâm đối phương nghiêng tới, thiếu chút nữa đè Hứa Tích Lưu nằm sấp xuống.

Cậu khϊếp sợ.

Nhìn qua đơn bạc, trên thực tế nặng muốn chết!

Đối phương còn cao hơn cậu, muốn nâng dậy phải cố sức.

Ảo giác người nọ là trang giấy trên thực tế lại là bao cát.

Trong nháy mắt, Hứa Tích Lưu bỗng nhiên hối hận hành động đến phòng vai chính công.

Cậu tận lực điều chỉnh giọng nói: “Tần tiên sinh không phải đã ngủ rồi ư, ra ngoài có chuyện, sao không gọi người?”

Tần Li chật vật mặc người khác đỡ, hung hăng nhắm mắt.

Giờ phút này xen vào hoảng hốt là tỉnh táo, tỉnh táo là bởi vì trấn định, còn hoảng hốt là bởi vì gần một ngày không ăn, dạ dày ẩn ẩn đau khiến cho hắn đau tỉnh từ giấc ngủ. Cảm giác đau đớn và thanh tỉnh đồng bộ làm hắn càng rõ ràng thân thể vô năng sa đọa, không tự chủ được muốn cảm thụ, tự ngược bản thân nhớ kỹ.

Thật là...... chật vật.

Tần Li lẩm bẩm tự nói, ngữ khí trào phúng: “...... Tới chê cười tôi sao?”

Hứa Tích Lưu thật vất vả mới đỡ vai chính công đứng vững: “?”

Đang nói cái gì!

Nếu tới chê cười đã sớm đứng cạnh xem hắn ngã.

Hiện tại chê cười cái gì, chê cười lúc vai chính công mơ màng gọi cậu là mẹ?