Sau Khi Nghe Tiếng Lòng Của Nhãi Con, Cả Hoàng Cung Liền Phát Điên

Chương 23

“Nếu không có việc gì thì tất cả lui ra.”

Chu ngự sử đứng ra: “Khải bẩm bệ hạ, lão thần có bản tấu.”

Khải Tuyên Đế xoay xoay nhẫn trên ngón tay, cuối cùng cũng đến: “Chuẩn tấu.”

“Lão thần muốn buộc tội chủ sự Khố bộ Lý Diễn, tham ô lương thực và quân lương.”

Thái tử nghe vậy, lập tức tỉnh táo, hóa ra phụ hoàng muốn mượn tay Chu ngự sử để vạch trần chuyện tham ô của Lý Diễn.

Khải Tuyên Đế ngước mắt nhìn qua, giả vờ nghi ngờ: “Lại có chuyện này sao?”

“Lý Diễn đâu?”

Lý Diễn run rẩy bước ra khỏi hàng ngũ.

Ông ta vốn định mượn tay Tiêu thượng thư để bôi nhọ Triệu Kinh Vũ trước mặt hoàng thượng, đúng vậy, Triệu Kinh Vũ không đến kịp, chính là do ông ta nhắc nhở Tiêu Thượng thư.

Không ngờ Triệu Kinh Vũ không sao, mà ông ta lại bị buộc tội.

“Bệ hạ, thần bị oan.” Nói xong, ông ta lay lay chiếc áo quan cũ kỹ, giơ tay lau nước mắt, để lộ áo trong vá đầy miếng vá.

Trong mắt Khải Tuyên Đế hiện lên vẻ không kiên nhẫn, giả vờ, ồn muốn chết, nếu không tận mắt nhìn thấy sổ sách, hắn thật sự đã bị người này lừa.

Tiêu Văn Đào cũng đứng ra nói: “Bệ hạ, Lý đại nhân là người thanh liêm, thường ngày đều rất giản dị, dùng từ gia cảnh nghèo khó để miêu tả cũng không sai.”

“Chu Ngự sử không có chứng cứ không thể nói bừa, nói tới, vi thần nghe nói tiểu tôn tử của Chu Ngự sử, mấy ngày trước vừa xảy ra xung đột với Lý đại nhân ở trên phố, e rằng…”

Nghe vậy, Chú Ngự sử lấy tấu chương và sổ sách ra: “Chứng cứ ở đây, xin bệ hạ xem qua.”

Khải Tuyên Đế nhận lấy hai món đồ do Tô Mậu Văn dâng lên, tuy đã xem qua sổ sách một lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy những con số trên đó đều khiến người ta rùng mình.

“Rầm!” Hắn trực tiếp ném tấu chương vào đầu Lý Diễn.

“Đúng là to gan! Người đâu! Bắt Lý Diễn lại, phải canh giữ nghiêm ngặt! Vụ này do Đại lý tự và Hình bộ cùng thẩm tra, tìm được bạc tham ô, chém đầu thị chúng! Nếu phát hiện đồng đảng, nhất loạt xử trảm!”

Khi Chu Ngự sử lấy sổ sách ra, Tiêu Văn Đào đã xám xịt âm thầm quay về chỗ của mình.

Tuy nhiên, Chu Ngự sử không định buông tha cho ông ta.

Chu Ngự sử phịch một tiếng quỳ xuống đất, vẻ mặt bi thống: “Bệ hạ, lão thần phụng sự hai đời quân chủ, làm việc tại Ngự sử đài mấy chục năm, lão thần đã thề, dù có tan xương nát thịt cũng không phụ lòng tin của tiên hoàng và bệ hạ, chưa bao giờ lợi dụng quyền thế, lạm dụng chức quyền, nay Tiêu Văn Đào này lại vu khống thần công tư lẫn lộn!”

Nói xong, Chu Ngự sử ôm cột trụ trên đại điện: “Lão thần thanh liêm cả đời, làm việc chính trực, không chịu được sự vu khống này, lão thần nguyện lấy cái chết để chứng minh, hôm nay sẽ nhuộm máu Thái An điện! Tiên hoàng, lão thần sắp đi theo người rồi!”

Nói xong, định đâm đầu vào cột trụ.

Chuyện xảy ra bất ngờ, các đại thần đều sợ hãi.

“Chu Ngự sử!”

“Không thể!”

“Tiêu Thượng thư thực sự quá đáng.”

“Đúng vậy, phải xin lỗi Chu Ngự sử mới đúng.”



Nhìn Chu Ngự sử đang tựa đầu vào cột trụ, cùng Tiêu Văn Đào bị các quan chỉ trích, sắc mặt tái xanh.

Trong lòng Khải Tuyên Đế thoải mái hơn nhiều.