Sau Khi Bị Bạo Quân Nhặt Về Nhà, Ta Trở Thành Công Chúa Bảo Bối

Chương 4: Cha ~ con chưa no

Sở Ngọc đã muốn sờ má Nam Nam từ lâu, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội, bây giờ phải tận dụng thật tốt mới được.

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại như bông.

Khiến người không thích kẻ khác đυ.ng vào như Sở Ngọc cảm thấy rất mới lạ.

Thì ra làn da của tiểu khuê nữ lại mềm đến vậy sao?

Quả nhiên khuê nữ vẫn tốt hơn đám nữ nhân trong hậu cung của mình.

Chỉ cần so về làn da thôi đã không bằng rồi.

Đến cả da còn không bằng, chẳng hiểu cái đám quan lại kia nghĩ gì mà cứ muốn nhét nữ nhi của mình vào trong cung cho bằng được.

Những nữ tử nhà quan đó đều bị chiều hư từ nhỏ, tính nết rất ngang ngược, đầu óc cũng chẳng thông minh, ngày nào cũng đấu đá nhau liên tục.

Các hoàng tử cũng bị bọn họ dạy hư.

Dù còn nhỏ nhưng đứa nào cũng thèm khát hoàng vị.

Bản thân không có năng lực, cho dù hắn có trao quyền lại cho bọn họ thì liệu có thể ngồi vững được bao lâu.

Cuối cùng vẫn là khuê nữ tốt nhất, từ từ! Hay là mình dạy khuê nữ trở thành nữ hoàng?

Khuê nữ của hắn thông minh, nhất định có thể ngang vai ngang vế với đám nhi tử ngốc nghếch kia.

Ánh mắt Sở Ngọc như lửa nóng nhìn về phía Nam Nam trong lòng ngực.

“Khuê nữ à, con có muốn ngày nào cũng được ăn ngon, ngày nào cũng có người hầu hạ không?”

Nam Nam bị Sở Ngọc bóp má, nói thành câu chữ không hoàn chỉnh: “Có đồ ăn là được rồi ạ, không cần hầu hạ đâu.”

Sở Ngọc thất vọng thở dài một hơi, nhưng nghĩ có lẽ khuê nữ bây giờ còn nhỏ, không hiểu quyền lực sẽ mang lại những cái gì.

Đợi thêm một thời gian rồi hỏi lại, nếu con bé vẫn không muốn thì cho con bé làm trưởng công chúa giám quốc.

Như vậy thì cho dù sau này mình không còn nữa, cũng không ai dám ức hϊếp con bé.

Bên này Sở Ngọc đang tính toán tương lai cho Nam Nam.

Còn bên kia thì tiểu hoa yêu Nam Nam lại suy nghĩ xem làm thế nào để thúc thúc kỳ lạ này buông mặt mình ra, để mình còn ăn tiếp.

Sở Ngọc thả tay ra khỏi mặt Nam Nam, đặt cô bé xuống ghế, sau đó lại bế ngồi lên đùi của mình.

Cầm lấy đôi đũa, bắt đầu bón cho tiểu hoa yêu ăn.

Bón một lúc, Sở Ngọc cảm thấy chắc Nam Nam đã ăn no rồi thì đặt đũa xuống.

Sau đó bế Nam Nam đi sang phòng bên rửa mặt, rửa tay.

Tiểu hoa yêu Nam Nam cảm thấy kỳ quái, mình còn chưa ăn no mà, sao thúc thúc không cho mình ăn nữa, còn đưa mình đi đâu vậy.

“Cha, người muốn đi ngủ à, nhưng mà con còn chưa ăn no, đợi con ăn no sau đó thì ngủ được không.”

Sở Ngọc dừng bước chân, nhìn tiểu cô nương bé nhỏ trong lòng ngực, bán tín bán nghi nói: “Nam Nam, con vẫn chưa no sao? Nếu ăn no rồi thì không thể ăn nữa đâu, không là lát nữa sẽ bị chướng bụng đấy.”

Sở Ngọc nghĩ tiểu cô nương còn nhỏ thế này chắc là không biết nói dối đâu, có khi là chưa ăn no thật, chắc có lẽ là do trước kia không được ăn uống đầy đủ, sợ sau này không được ăn nữa, nên mới nói là mình chưa no.

Trẻ con mà được ăn ngon thì khó tránh khỏi việc muốn ăn thêm, nhưng không thể ăn nhiều quá được.

Nhưng đối với trẻ nhỏ thì cái mà không thể chối từ được lại chính là ăn.

Ngay cả mấy nhi tử ngốc kia của mình lúc còn nhỏ cũng thích ăn, nhưng mà ăn quá nhiều bị chướng bụng, sau đó còn bị bệnh mất mấy ngày liền.

Tiểu hoa yêu Nam Nam lắc lắc đầu: “Con chưa no, vẫn còn đói.”

Sở Ngọc cũng không biết Nam Nam có đúng thật là đã no hay chưa.

Chỉ đành ôm cô bé quay lại phòng ăn, để xem có thể ăn thêm được gì nữa không.

Nếu ăn không nhiều lắm thì người làm cha như mình nên sửa lại cái tật tham ăn của nữ nhi thôi.

Nếu đúng là chưa no thì sau này bón cho khuê nữ ăn cần phải gia giảm định lượng.

Sở Ngọc suy tính trong lòng nhưng trên mặt vẫn tươi cười như cũ.

Lưu công công thấy hai người quay lại, cứ nghĩ là Nam Nam rửa tay xong rồi, bây giờ phải dọn bàn thôi.

Lưu công công đi lên phía trước muốn đón lấy Nam Nam.

Không có gì bất ngờ xảy ra, tay lại bị Sở Ngọc hất đi, lần này còn bị hất mạnh hơn cả lần trước.

Tay Lưu công công lập tức bị sưng lên.

Lưu công công khóc không ra nước mắt nhìn Sở Ngọc, không hiểu mình đã làm sai điều gì.

“Mắt nhìn của ngươi để đi đâu đấy? Ném cho chó rồi à? Không thấy Nam Nam vẫn chưa ăn no sao, ta đưa con bé về ăn tiếp?”

Lưu công công: Thứ cho nô tài nói thẳng, thật sự không nhìn ra đâu ạ.

Lưu công công ăn mắng, cũng không dám phản kháng gì, dù sao thì mình cũng chỉ là nô tài thôi.

Không nhìn thấy tiểu chủ tử chưa ăn no thì đúng là phận làm nô của mình không xứng chức.