Nam Nam nhìn khung cảnh dần lùi xa phía sau thì lập tức cảm thấy buồn bực, mình mới nói chuyện có mấy câu với thúc thúc mà đã bị dẫn đi rồi?
Nửa canh giờ trước, Nam Nam vừa hóa thân thành người xuống chân núi chơi.
Phía trước xuất hiện một chiếc xe ngựa đang chậm rãi tiến đến, đằng sau còn có cả một đoàn người, Nam Nam tò mò nhìn về phía xe ngựa, đúng lúc này bạo quân Sở Ngọc vén màn xe lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Sở Ngọc, nhóc con Nam Nam mới có ba tuổi chưa biết hình dung vẻ đẹp của Sở Ngọc như thế nào, chỉ cảm thấy đây là thúc thúc đẹp nhất mà mình từng gặp!
Cây thúc thúc và chuột ca ca cũng rất đẹp!
Sở Ngọc ngồi trong xe ngựa thì cảm thấy tiểu cô nương này chính là dáng vẻ khuê nữ trong tưởng tượng của mình.
Lông mi cong cong, mắt to ngập nước, hai má trắng hồng, cái miệng nhỏ hơi chu ra, cơ thể mũm mĩm phập phồng lên mỗi lần hít thở.
Sở Ngọc lập tức kêu dừng ngựa, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, đi xuống xe bước tới gần chỗ Nam Nam.
“Cháu tên là gì, sao lại ở đây, người nhà của cháu đâu?”
Nam Nam chớp chớp đôi mắt, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn thúc thúc kỳ lạ trước mắt mình.
“Cháu tên là Nam Nam, chỗ này là nhà của cháu, cháu không có tiền bạc.”
Nhìn dáng vẻ non nớt nghiêng đầu trả lời của Nam Nam, Sở Ngọc cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy đến nơi rồi.
“Cháu không có người nhà, hay là làm nữ nhi của thúc có được không, nhà của thúc thúc có nhiều đồ ăn ngon lắm.”
Nam Nam kinh ngạc, thì ra mình gặp phải phạm nhân mà các ca ca từng nghe kể!
Nam Nam tuy sợ hãi nhưng vẫn bình tĩnh trả lời Sở Ngọc: “Không cần thúc thúc, các ca ca còn đang đợi cháu, cháu đi trước đây.”
Sở Ngọc đâu thể để tiểu cô nương rời đi dễ dàng như vậy được.
Sở Ngọc bình tĩnh cười cười nhìn Nam Nam, nói ra mấy chữ: “Người đâu, mau giữ con bé lại cho trẫm.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nam Nam, mấy thúc thúc đang đứng im xung quanh lập tức tiến lại chặn đường.
Sở Ngọc đi về phía trước, nhìn tiểu cô nương còn chưa cao đến đầu gối của mình, ngồi xổm xuống nắm lấy cánh tay múp thịt của Nam Nam.
“Nam Nam à, cháu còn chưa trả lời thúc thúc nói mà?”
Thấy đường về nhà đã bị chặn mất, Nam Nam thở mạnh nhìn Sở Ngọc: “Sao thúc thúc có thể ngang ngược như vậy chứ.”
Bị mắng nhưng Sở Ngọc cũng không tức giận, chỉ cảm thấy tiểu cô nương làm cái gì cũng rất đáng yêu.
“Cháu đồng ý việc mà thúc thúc vừa nói thì thúc sẽ không cho người cản đường cháu nữa, thậm chí còn đưa cháu về nhà nữa.”
Nam Nam không hiểu ý của thúc thúc gian manh trước mặt này là gì, cảm thấy nếu mình đồng ý thì chắc sẽ được thả về.
Thế là tiểu hoa yêu ngây thơ lập tức gật đầu đồng ý với Sở Ngọc: “Được, cháu đồng ý với thúc thúc, thúc có thể cho cháu đi được chưa?”
Thấy Nam Nam bị mình đánh lừa thì Sở Ngọc lập tức bế cô bé lên, còn hôn một cái lên má: “Nữ nhi ngoan, phụ hoàng đưa con về nhà ngay đây.”
Nam Nam: “!!!”
Nam Nam không ngờ thúc thúc lại đi lừa gạt trẻ con trắng trợn như vậy, lập tức giãy giụa đòi xuống.
“Thúc thúc nói dối! Rõ ràng đã nói là sẽ thả cháu về mà!”
Sở Ngọc vẫn tươi cười như cũ: “Đúng rồi, phụ hoàng nói sẽ đưa con về nhà, bây giờ sẽ đưa con về ngay đây, nhưng mà không phải lên trên núi, mà là về nhà của phụ hoàng.”
Nói xong, Sở Ngọc đã bước nhanh, ôm Nam Nam lên xe ngựa, ra lệnh cho mã phu khởi hành.
Lưu công công đứng nhìn toàn bộ quá trình của Sở Ngọc: “…………”
Nhưng tiểu cô nương này là do đích thân bệ hạ ôm về, cho dù mình có khuyên thì cũng vô ích, mà căn bản là Lưu công công cũng không dám khuyên.
Nam Nam được Sở Ngọc ôm vào trong xe ngựa, ánh mắt dừng lại ở đĩa bánh trên bàn.
Nhìn có vẻ khá ngon.
Sở Ngọc vừa ngồi xuống, thấy tiểu khuê nữ trong lòng ngực chăm chú nhìn đĩa bánh, trong đầu nảy ra một ý tưởng.
Hắn vén tay áo lên lấy một miếng bánh, giơ lên trước mặt Nam Nam: “Nam Nam à, con mau gọi ta một tiếng phụ hoàng đi, phụ hoàng sẽ cho con ăn, thế nào hả?”
Nam Nam đã thèm món bánh này đến nhỏ dãi rồi nhưng vẫn có chút ý thức, cố gắng ép bản thân không được nhìn miếng bánh thơm ngon đó nữa, quật cường nói: “Không thèm!”
Tuy Nam Nam không biết từ phụ hoàng có nghĩa là gì nhưng Nam Nam là người có cốt khí! Tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục chỉ vì một miếng bánh!
Sở Ngọc còn lạ gì suy nghĩ của Nam Nam nữa, bèn lấy cả đĩa lên: “Vậy Nam Nam gọi ta một tiếng phụ hoàng, sau đó ta sẽ cho con cả đĩa bánh này, có được không.”
Nam Nam rất không có cốt khí quay đầu cười ngọt ngào với Sở Ngọc, gọi hai chữ mà Sở Ngọc mong muốn: “Phụ hoàng ~”
Một tiếng phụ hoàng này khiến Sở Ngọc suýt bật khóc, suốt nhiều năm qua, cuối cùng mình cũng được khuê nữ bảo bối ngọt ngào gọi phụ hoàng rồi.
Sở Ngọc còn đang tự mình cảm động thì Nam Nam đã thèm đĩa bánh lắm rồi, thấy hắn vẫn bất động, trong đầu không khỏi nghĩ có phải thúc thúc này lại lừa mình không.
Cuối cùng Sở Ngọc cũng thoát được cảm giác vui sướиɠ ngập tràn, vươn tay cầm một miếng bánh đút cho Nam Nam ăn.
Miếng bánh thơm thơm ngọt ngọt vừa tiến vào trong miệng, Nam Nam đã bị mùi vị của nó làm cho nheo cả mắt lại.