Chim Hoàng Yến Hắn Quá Mức Lộng Lẫy

Chương 31: Đi không được

"Được rồi, đừng nói nữa."

Đạo diễn Vương giơ tay ra hiệu muốn nói nhưng lại thôi, nhìn xung quanh rồi kéo Mạnh Lạc vào góc nói: "Tiểu Mạnh à! Là tôi không bảo vệ cậu tốt, để Thẩm Cận gây họa cho cậu."

Mạnh Lạc: "...... Không phải vậy đâu!"

"Cậu không cần giải thích, tôi đều biết." Vương Ức tỏ vẻ đau đớn, như thể hiểu rõ mọi chuyện, tiếc nuối nói: "Nhưng cậh cần nghe lời khuyên của tôi, một người từng trải. Ngàn vạn lần không được để tình cảm lấn át lý trí! Cậu vẫn cần nghĩ cho bản thân nhiều hơn, phải tranh thủ, không cần cảm thấy xấu hổ."

"Thẩm Cận có tiền mà! Nên tận dụng cơ hội chiếm tiện nghi của cậu ta. Thẩm Cận không mệt được đâu. Cậu còn trẻ, cần đặt toàn bộ tâm tư vào sự nghiệp, nếu không đến cuối cùng mất cả người lẫn của, tổn thất nghiêm trọng, cậu sẽ khóc đấy."

Vương Ức siêng năng dạy dỗ Mạnh Lạc bằng kinh nghiệm từng trải, sợ hắn bị nơi phồn hoa mê hoặc, lại sợ hắn bị Thẩm Cận, cái loại công tử phong lưu này, cùng với những lời ngon tiếng ngọt mà mất đi lý trí, lún sâu vào tình cảm.

Rốt cuộc, hào môn không dễ tiến vào, Mạnh Lạc vẫn là đàn ông, càng không thể nào.

Bị bỏ rơi là điều chắc chắn.

Đàn ông không giống phụ nữ, không có con cái ràng buộc, đàn ông không thể buộc được trái tim phóng đãng của Thẩm Cận, đầu tư tình cảm vào đó càng ngu xuẩn, ngu không ai bằng.

Cũng may Mạnh Lạc còn trẻ, tương lai còn nhiều thứ sáng lạn.

Không thể giống như những người bị tình yêu chi phối, mơ tưởng gả vào hào môn, đặt hết tương lai vào một người đàn ông.

Mạnh Lạc: "......"

Vì sao mọi người đều cảm thấy bị lừa, bị khi dễ, nhất định người bị hại là hắn, không có người nào nghĩa đến khả năng hắn mới là người đè Thẩm Cận.

Lục Phong gần đây muốn khai phá một khu du lịch, mọi thứ đều đã tính toán kỹ lưỡng, chỉ là tài chính không đủ.

Gia đình Lục Phong không cho anh nhiều tài sản, cổ phần cũng vẫn do cha mẹ và chị gái Lục Tình nắm giữ. Tiền trong tay Lục Phong, mua siêu xe hay người đẹp thì được, nhưng đầu tư lại thiếu rất nhiều, ngay cả mua mảnh đất đó cũng không đủ.

Không thể tránh khỏi, Lục Phong nghĩ đến người có tiền nhất bên cạnh anh là Thẩm Cận.

"Này! Thẩm Cận, có một hạng mục cậu có muốn đầu tư cùng nhau không?"

Thẩm Cận mở loa ngoài, một bên xử lý công việc, một bên trả lời: "Hạng mục gì?"

“Chỉ là một dự án làng du lịch.” Lục Phong cắn đầu lọc thuốc, hàm hồ nói: “Tôi đã nhắm được một chỗ, có núi có nước có suối nước nóng, không khí tốt, lại không quá xa trung tâm thành phố. Miếng đất đó chính phủ vừa mới rao bán, tôi muốn giành lấy nó, nhưng tiền không đủ, tôi một mình làm không nổi.”

“Cho nên muốn hỏi cậu xem có hứng thú không.”

Thẩm Cận suy nghĩ, công ty không thiếu vốn lưu động, liền nói: “Gửi cho tôi xem, tôi sẽ xem xét quy hoạch đất của cậu rồi tính tiếp.”

“Được! Tí nữa tôi sẽ kêu người gửi cho cậu.” Lục Phong có chút hưng phấn, “Nếu giành được miếng đất này, cậu bỏ tiền, tôi bỏ công, cậu bảy tôi ba, cậu chỉ cần ngồi không cũng có tiền.”

Thẩm Cận nói: “Tôi chưa đồng ý đâu! Nếu quy hoạch của cậu không hợp lý, tôi không làm ăn lỗ vốn đâu.”

“Yên tâm, không có chuyện đó đâu.” Lục Phong tràn đầy tự tin, “Nếu cậu có hứng thú, vài ngày nữa tôi sẽ dẫn cậu đi khảo sát thực địa, bất kể vị trí hay giao thông, đều rất thích hợp…”

…….

Cúp điện thoại, Thẩm Cận suy nghĩ liệu Mạnh Lạc đóng máy xong chưa, đang định suy xét có nên gọi điện thoại trước hay không thì Mạnh Lạc đã gửi tin nhắn đến.

“Hôm nay Lưu Việt có việc, anh tới đoàn làm phim đón tôi đi!”

“Được!”

Thẩm Cận đặt điện thoại xuống, nhìn đống công việc chồng chất trên bàn, chỉ đành phải xin lỗi Lâm Chu.

Lâm Chu, người đang pha cà phê cho Thẩm Cận, hắt xì một cái, sờ sờ cánh tay và nói: “Không lạnh mà! Có phải điều hòa để nhiệt độ quá thấp không.”

Vừa trở lại văn phòng tổng giám đốc, kế toán gọi cho Lâm Chu, “Trợ lý Lâm, Thẩm tổng nói có việc phải ra ngoài, nên đã để một số văn kiện trên bàn của anh.”

“À” Lâm Chu nhìn cốc cà phê còn bốc khói trong tay, có chút uể oải đẩy kính mắt.

Không thể nào! Tối nay lại phải thức đêm, xem ra cốc cà phê này không phải là cốc cuối cùng.

Lâm Chu ngồi tại bàn làm việc, ánh mắt u oán nhìn cánh cửa văn phòng tổng giám đốc đã đóng chặt, tự mình thôi miên: "Tôi yêu công việc, tôi yêu công việc..."

Làm công là dậy sớm hơn gà một chút, ngủ muộn hơn chó một chút, ăn ít hơn heo một chút, làm việc nhiều hơn lừa một chút.

Trên trời xin làm chim có đôi cánh, trên mặt đất chỉ mong làm người lao động, đi làm còn có thể tránh được phí lười biếng, tan tầm chỉ còn lại người kiệt sức.

...

Kế toán và thư ký Tiểu Lý ngồi bên ngoài cửa kính, nhìn Lâm Chu một mình nhắm mắt, miệng lẩm bẩm, lầm ba lầm bầm.

Kế toán thò đầu qua hỏi: “Tiểu Lý, trợ lý Lâm đang… niệm kinh à?”

Thư ký Tiểu Lý lắc đầu, “Anh ấy đang tự thôi miên.”

Thư ký Tiểu Lý thở dài, cảm thán: “Thật đáng thương cho người làm công ăn lương, oán khí trên người đủ để sống lại mười tên tà đạo kiếm tiên.”

Đột nhiên, Lâm Chu tự tát vào mặt mình.

Kế toán và Tiểu Lý đồng thời hít một hơi lạnh.

Kế toán gật đầu, “Thật là một kẻ đáng thương! Nhìn xem, đều điên rồi!”

“Haizzz ~~”

“Haizzz ~~”

Lâm Chu bừng tỉnh mở mắt, nhìn con số thống kê trong tay và đống văn kiện chồng chất trên bàn không thể để xuống được, cậu thực sự không thể tự lừa dối mình, đành tự tát mình một cái.

Công việc này thực sự rất nhàm chán.

Không được, tôi muốn từ chức!!!

Thẩm Cận vừa rời tòa nhà văn phòng, liền vui vẻ đi đón Mạnh Lạc.

Thẩm Cận vốn bản thân thích phô trương , chiếc McLaren màu đỏ quyến rũ trong gara chính là xe anh thường lái.

Nhưng nghĩ đến Mạnh Lạc tính cách khiêm tốn, Thẩm Cận không có cách nào khác, xoay mũi chân một cái, chọn chiếc xe thương vụ màu đen.

Dù sao thì cũng không làm mất mặt Thẩm tổng, đây đã là chiếc xe khiêm tốn nhất của anh.

Đến phim trường, Thẩm Cận đậu xe dưới tán cây lớn và gửi tin nhắn cho Mạnh Lạc.

“Ra chưa, tôi đến rồi.”

Mạnh Lạc: “Ra liền.”

Mạnh Lạc vừa ra tới, liền nhìn thấy dưới cây hòe lớn có chiếc Maybach đậu, xung quanh có không ít người đi ngang qua thì lén chụp ảnh.

Quả nhiên, người như Thẩm Cận, muốn khiêm tốn cũng không dễ dàng.

Mạnh Lạc lập tức đi tới bên xe Thẩm Cận, khom lưng, gõ gõ cửa sổ, “Thẩm Cận?”

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt kiêu ngạo rạng rỡ của Thẩm Cận hiện ra ngay sau đó, “Lên xe đi! Anh đưa cậu về nhà.”

"......"

Ngồi trên xe, Mạnh Lạc còn chưa kịp cài dây an toàn, Thẩm Cận đã nhanh chóng hôn một cái lên mặt hắn, "Cậu có nhớ anh không, nào, hôn anh một cái."

Hai người đều là những người trẻ tuổi, mấy ngày không gặp, bầu không khí nhiệt huyết ngay lập tức bùng nổ.

Mạnh Lạc đè lại Thẩm Cận muốn quay đầu, giữ chặt lấy anh không cho anh động đậy, sau đó đưa một bàn tay khác hướng phía sau eo anh, ôm về đây thật mạnh, hung hăng cắn lên một ngụm mới buông anh ra.

Thẩm Cận đang cười, đầu gối ở phía sau lưng ghế, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi hắn, “Mạnh Lạc, cậu muốn làm gì?”

Mạnh Lạc nhìn về phía tên quyến rũ này, tim đập mạnh, vội vàng quay đầu sang hướng khác nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đi thôi! Nhỡ đâu lát nữa lại không đi được.”

"Làm sao không đi được?" Thẩm Cận nghiêng đầu về phía Mạnh Lạc, "Nếu không đi được, vậy thì không đi nữa!"