"Chưa." Cố Thừa An không có hứng thú với phim ảnh. Từ nhỏ đến lớn, anh đã vào rạp chiếu phim rất nhiều lần, nhưng dần dần sở thích của anh chuyển sang đạp xe đạp, lái xe máy, hoặc xe jeep, hoặc bắn súng, nên xem phim không còn là ưu tiên nữa.
"Vậy thì tốt quá, tôi mới chỉ xem hai phim, hôm nay được xem phim mới thật tuyệt!"
Phim chiếu trong một giờ năm phút. Khi phim kết thúc, mọi người còn lưu luyến, râm ran bàn tán.
Cố Thừa An không còn mấy hứng thú khi phim kết thúc. Quay đầu nhìn thấy mọi người đang rời đi, rồi lại nhìn sang Tô Nhân, đôi mắt cô đỏ hoe như một chú thỏ nhỏ đang khóc, ngay cả chiếc mũi tròn trịa cũng đỏ ửng.
Cuối phim, các chiến sĩ đã hy sinh bản thân để bảo vệ căn cứ quân sự. Xem đến đoạn đó, mũi Tô Nhân cay cay, mắt cô đỏ lên vì xúc động.
Biết Cố Thừa An đang nhìn mình, Tô Nhân vội rút khăn tay trong túi áo ra lau khóe mắt, giọng cô, vốn trong trẻo, giờ khàn khàn: "Đi thôi."
Đường phố vào buổi chiều tối tĩnh lặng, mặt trời đã lặn, bầu trời nhuốm màu đen như mực, những đám mây dày đặc che khuất ánh sáng cuối cùng của ngày.
Suốt dọc đường, Tô Nhân im lặng, còn Cố Thừa An lại có chút bối rối, thỉnh thoảng liếc nhìn cô và vô thức đi chậm lại.
"Khụ khụ..." Anh hắng giọng, dừng lại và nhìn cô gái với đôi mắt còn đỏ hoe. Anh mấp máy môi, không biết phải nói gì, cuối cùng gương mặt lạnh lùng, giọng gắt gỏng: "Nếu cô còn khóc, sau này tôi sẽ không dẫn cô đi xem phim nữa."
Tô Nhân giật mình. Cô xem phim nhớ đến ông nội từng đi chiến đấu, nên không kiềm chế được cảm xúc. Sao lại không cho cô đi xem phim nữa?
Nghĩ lại, vé xem phim đắt đến một tệ, cô biết phải "biết thời biết thế", liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: "Tôi không khóc."
Đôi mắt ngấn lệ của cô lấp lánh như viên ngọc, ánh lên màu nước, chỉ có hốc mắt ửng đỏ mới làm tăng thêm vẻ đáng yêu.
"Ừ." Cố Thừa An lảng tránh ánh mắt, yết hầu anh nhấp nhô, rồi nhanh chóng bước đi.
Trong không gian tĩnh lặng, dường như tiếng tim đập trở nên to hơn, vang thình thịch, trầm ổn mà lại có chút xao xuyến.
Không lâu sau, những đám mây đen kéo đến, những hạt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu rơi xuống, tí tách trên mặt đường đá xanh, rửa trôi đi cái nóng bức của mùa hè.
Người đi bộ trên phố vội vã chạy, những chiếc xe đạp phóng nhanh hơn, ai nấy đều tranh thủ về nhà trước khi mưa nặng hạt.
Cố Thừa An vốn không bận tâm đến cơn mưa nhỏ này, nhưng nghĩ đến thân hình gầy yếu của Tô Nhân, anh định dẫn cô vào mái hiên tránh mưa. Nhưng chưa kịp làm gì, cô đã chạy nhanh như bay.
"Nhanh lên, sắp về đến nhà rồi!" Tô Nhân không mảy may để ý đến những hạt mưa rơi trên đầu. Cô nhớ đến những lần trước, vào mùa thu khi trời đột ngột đổ mưa, cô cũng chạy nhanh ra sân phơi thóc để giúp đội sản xuất thu hoạch.
Đôi chân thon thả chạy rất nhanh. Cô chạy được vài bước thì nhận ra Cố Thừa An, người thường bước đi như gió, lại chẳng có động tĩnh gì. Quay đầu lại nhìn, cô thấy anh vẫn đứng đó, để mặc cho tóc bị ướt.
"Anh đứng đó làm gì? Chạy nhanh lên!" Tô Nhân vẫy tay, rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Cố Thừa An sững sờ nhìn theo Tô Nhân. Hai bím tóc của cô vung vẩy theo từng bước chạy, rồi anh mới nhấc chân đuổi theo.
Khi Tô Nhân chạy đến cổng quân khu, Cố Thừa An đã đuổi kịp. Tiếng bước chân càng gần hơn, rồi một chiếc áo khoác quân phục dày cộm, mang theo hơi thở mát lạnh, bất ngờ trùm lên người cô, che kín đỉnh đầu và bao bọc lấy cơ thể cô, tạo nên cảm giác ấm áp nhưng cũng đầy áp lực.