Giọng nói nhẹ nhàng của Tô Nhân vang lên, cô khẽ kêu lên một câu, cơ thể theo phản xạ ngã vào người đàn ông trước mặt. Trong phút chốc, hai tay cô quàng lấy eo của Cố Thừa An để giữ thăng bằng, sau đó vội vàng buông ra, nhưng tốc độ của anh quá nhanh, cô chỉ còn cách nắm lấy vạt áo anh.
Tiếng gió ù ù bên tai, những tán cây xanh mướt bên đường vùn vụt trôi lại phía sau. Mái tóc đen của Tô Nhân tung bay theo gió, mang đến cảm giác thoải mái hiếm hoi.
Cố Thừa An giữ chặt tay lái, chỉ cảm thấy lưng mình nóng lên, vòng eo vừa bị Tô Nhân ôm qua cũng âm ấm. May mà gió thổi qua xua tan đi từng đợt hơi nóng.
...
Địa điểm tập bắn ở vùng ngoại ô Bắc Kinh khá vắng vẻ, đây là lần đầu tiên Tô Nhân đến nơi này. Những tán cây xanh tốt dần biến mất, thay vào đó là một khu đất trống trải đầy cỏ dại. Ở phía xa, một bức tường thành bao quanh khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt.
Tiếng súng vang lên rền trời, Tô Nhân bước xuống xe, nhìn xung quanh: "Mấy anh định bắn súng à?"
"Ừ." Cố Thừa An vừa nói vừa đẩy xe đạp về phía trước, những người bạn cũng quen đường, dừng xe ở cổng căn cứ, ai nấy đều hăng hái.
"Cô ở đây đợi, chúng tôi bắn xong sẽ ra ngay." Cố Thừa An liếc nhìn Tô Nhân, cô gật đầu đồng ý, không có vẻ khó chịu cũng chẳng tò mò muốn theo vào.
"Vậy các anh tranh thủ ra nhanh nhé, nếu không ông nội và bố anh sẽ giận đấy."
"Đi nào, Thừa An." Hồ Lập Bân hồ hởi: "Đồng chí Tô Nhân, cô cứ ngồi nghỉ nhé, bọn tôi vào trước đây."
Trước đây, nhóm này đi bắn súng không bao giờ dẫn theo con gái. Hôm nay có mặt Tô Nhân, tự nhiên mọi người trở nên lịch thiệp, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn.
Thậm chí, có người còn chỉnh lại tóc và quần áo cẩn thận.
Cố Thừa An được nhóm bạn thúc giục tiến vào khu vực bắn súng, ai cũng hăng hái tham gia cuộc thi bắn.
Tiếng súng "bùm bùm bùm..." liên tục vang lên.
Tô Nhân ngồi buồn chán trong chốt gác nhỏ, không xa là những lính gác đứng canh. Nắng nóng như thiêu đốt, đứng gác trong thời tiết này thật sự rất khó chịu.
Trên bàn có một tờ báo, Tô Nhân tiến lại gần, tò mò xem.
Một lúc sau, một đôi giày cao su đen hiện ra trước cửa, bên trên là chiếc quần quân phục xanh thẳng tắp. Người đó mặc không đúng quy định, áo mở ba cúc, để lộ làn da rám nắng.
Cố Thừa An đứng ngoài cửa, thấy Tô Nhân đang chăm chú đọc báo, mái tóc của cô hôm nay có chút rối. Đường dài xe đạp, gió thổi làm vài lọn tóc bung khỏi dây thun, dính vào má đầy mồ hôi.
Có vẻ ngứa, cô đưa ngón tay trắng nõn vuốt nhẹ má, móng tay của cô màu hồng nhạt khiến anh chú ý.
Tô Nhân đang đọc báo, bỗng cảm thấy ánh mắt không thể bỏ qua từ bên trái, ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông cao lớn đứng ở cửa chốt gác.
"Các anh bắn xong rồi à?" Mới có chút mà.
"Chưa." Cố Thừa An cầm túi giấy dầu trên tay, hơi nghiêng người đặt lên bàn: "Cho cô..."
Rồi anh xoay người đi ngay, không thèm quay đầu lại.
Tô Nhân tiến lại gần, trong túi giấy dầu có vài chiếc bánh ngọt và một chai nước Bắc Băng Dương, lại còn ướp lạnh nữa!
Nhìn theo bóng lưng của Cố Thừa An khuất dần, Tô Nhân vừa nhai bánh ngọt vừa nghĩ thầm, hóa ra tính cách của "đại lão" thời trẻ cũng không đến nỗi tệ, thật ra anh ta là một người tốt!
——
"Thừa An, anh vừa đi đâu vậy?"