Trong phòng rất yên tĩnh.
Văn Phồn nắm tay lại, nói: "Em... Chuyện này em chưa nghĩ đến, em cũng không vội, dù sao cũng còn nửa năm lận mà."
Thiệu Dập Tuỳ: "Vậy em không thích Tô Cầm Nguyễn sao?"
Văn Phồn: "Em nói vậy hồi nào? Em nói cô ấy rất đáng yêu thôi, anh đừng có kiếm chuyện nhé."
Thiệu Dập Tuỳ: "Em thấy cô ta dễ thương, bước tiếp theo là yêu nhau à?"
Văn Phồn: "..."
Cậu cạn lời rồi, có chút khó chịu nên giơ tay đẩy hắn ra: "Anh phiền quá à? Ngày mai anh không đi làm hả?"
"Thiệu Thị là công ty rất tốt nên tất cả nhân viên đều được nghỉ mấy ngày sau khi kết hôn, ông chủ cũng không ngoại lệ."
Văn Phồn: "Nhưng em đâu có được nghỉ, ngày mai cửa tiệm vẫn phải mở cửa, nếu anh làm phiền em kiếm tiền thì phải bồi thường gấp mười lần."
"Anh đền gấp trăm lần cho em luôn."
Cậu đá hắn một cái, cười nói: "Anh nghiêm túc xíu đi, để em về ngủ đi."
Lúc này hắn mới nhận ra thời gian quả thực đã khuya nên đưa ra yêu cầu cuối cùng: "Vậy em đừng có tiếp xúc với Tô Cầm Nguyễn nữa, nhất là lúc không có mặt anh."
Văn Phồn tìm được một chỗ trống thoát ra khỏi vòng tay của hắn, không khỏi nói: "Thiệu Dập Tuỳ, chúng ta chỉ kết hôn theo hợp đồng thôi. Đừng nói là kết bạn, em nuôi trai trẻ bên ngoài cũng được nữa."
Hắn nhớ lại các điều khoản trong hợp đồng.
Trong vòng sáu tháng ký hợp đồng sẽ không can thiệp vào quyền tự do yêu đương của đối phương, cũng không cần phải làm bất kỳ hành động vợ chồng nào. Nếu một bên lựa chọn chấm dứt hợp đồng, thì bên kia sẽ hợp tác vô điều kiện.
Đúng rồi.
Văn Phồn không đùa giỡn nữa mà nghiêm túc nói: "Thiệu Dập Tuỳ, chúng ta cùng nhau lớn lên, anh là bạn thân nhất của em nên bây giờ sống chung cũng đừng gò bó quá. Ban đầu không phải mục đích của anh là không muốn bị ba mẹ giục cưới à? Em cũng giống vậy, chúng ta ở chung giống hồi đó là được rồi."
"Nếu trong vòng sáu tháng tới anh gặp được cô gái mình thích, thì cứ đưa cô ấy về nhà, em không ngại đâu. Hai người có thể dành thời gian bên nhau để tìm hiểu và xác nhận tình cảm của mình. Hợp đồng của chúng ta giữ bí mật với ba mẹ, nhưng với bạn đời tương lai thì không. Anh có quyền tự do yêu thương, nếu anh tìm được người mình muốn gắn bó suốt đời sau khi hợp đồng hết hạn đúng là không còn gì tốt hơn."
Thiệu Dập Tuỳ im lặng một lúc rồi đột nhiên đưa tay gõ vào trán cậu, hắn không hề bị lừa chút nào: "Em hù anh à, dù có kết hôn hay không anh cũng không cho em nuôi trai đâu nhé. Lúc trước đã nói nội dung trong hợp đồng không phải là tất cả rồi mà, chúng ta quen biết hai mươi năm cũng hứa với nhau rất nhiều thứ, anh đã nói nếu em muốn yêu ai thì phải dẫn đến đây cho anh gặp."
Văn Phồn vẫn còn muốn nói gì đó lại bị hắn nhéo mặt một cái, "Chúng ta không phải là bạn thân nhất sao? Anh không hại em, nghe anh không sai đâu, Tô Cầm Nguyễn không hợp với em."
Cậu nắm lấy tay hắn cắn một cái.
Hắn vừa tức giận vừa buồn cười: "Em là con cún à."
Cậu buông tay ra bỏ chạy.
"Không thèm cãi với anh nữa, dì Lưu nấu cháo kê rồi, mau xuống uống đi."
Hắn gật đầu, cười nói: "Anh biết rồi, đi thôi."
***
Ngày hôm sau Thiệu Dập Tuỳ vẫn phải đi làm, đêm qua hùng hồn tuyên bố ông chủ cũng được nghỉ ngơi nhưng thực tế không nhất thiết phải như vậy. Sau khi được phê duyệt khai hoang vịnh Bạch Đường, dự án cũng chính thức được triển khai. Đây là một dự án lớn trị giá hàng tỷ đồng, không cần nhân viên cũng được nhưng ông chủ nhất định không được vắng mặt.
Gần trưa, Văn Phồn nhận được điện thoại của dì Lưu bảo là đã nấu xong một bàn đồ ăn, hỏi cậu và Thiệu Dập Tuỳ khi nào về nhà.
Văn Phồn: "Chắc anh ấy còn bận, để con hỏi xem sao ạ."
Dì Lưu cười rồi nói: "Được rồi, ngài cứ hỏi đi. Ngài Thiệu mỗi khi bận rộn là quên hết thời gian, có khi còn quên ăn trưa, ngài nhớ nhắc nhở nhé."
Sau khi cúp điện thoại, cậu gọi điện cho Thiệu Dập Tuỳ nhưng không liên lạc được, gọi lại cho thư ký Tần mới biết hắn đang họp.
Thư ký Tần: "Sếp Thiệu hiện đang bận lắm ạ, sáng nay tức giận bảo tôi nói với cậu là không về đâu. Hay cậu Văn về nhà trước đi? Chắc buổi chiều sếp làm xong sẽ về thôi."
Giọng nói của anh ta rất nhỏ, không biết vì sợ làm phiền người khác hay là vì Thiếu Dập Tùy đang ở bên cạnh.
Văn Phồn: "Vậy anh ấy không ăn cơm luôn à?"
Anh ta cũng đau đầu: "Lúc sếp Thiệu đang bận tôi không dám lại gần đâu."
Văn Phồn: "Vậy để tôi qua."