Văn Phồn bị kéo vào trong l*иg ngực của người đàn ông, chóp mũi tràn ngập mùi hương mát lạnh thanh khiết mà cậu đã quen thuộc từ rất nhiều năm.
Cậu sửng sốt: "Thiệu Dập Tuỳ?"
Người đàn ông không trả lời, từ từ buông bàn tay đang nắm Thịnh Đạc ra, đợi gã chật vật đứng dậy lại đá mạnh một cái.
Gã ngã xuống đất ho dữ dội, bên phải khuôn mặt in dấu một loạt "phím đàn" màu đỏ.
Buồn cười đến nỗi Văn Phồn nhịn không được, nhưng hiển nhiên đây không phải lúc thích hợp để cười nên cậu quay mặt sang hướng khác.
Thịnh Đạc thấy vô cùng chóng mặt, máu mũi chảy ra giàn giụa.
"Mày là cái quái gì?"
Thiệu Dập Tuỳ cũng không thèm nói nhảm với gã, hiện tại chỉ nghĩ tới hình ảnh gã dồn Văn Phồn vào tường, thế là lại đá gã thêm một cái.
"Cút về hỏi ba mày đi."
Thịnh Đạc hình như đã nhìn rõ bộ dáng của Thiệu Dập Tuỳ, không biết có biết hắn là ai hay không mà loạng choạng đứng dậy lau máu mũi.
Gã còn muốn nhìn Văn Phồn lần nữa nhưng bị hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm khiến chân cũng mềm nhũn ra, vội vàng rời khỏi tiệm đàn.
Chẳng mấy chốc chiếc siêu xe ở cửa đã biến mất.
Tiệm đàn lại trở nên yên tĩnh.
Văn Phồn nhớ đến bộ dáng của Thịnh Đạc bèn bật cười khe khẽ, sau đó trên trán bị búng một cái
Chắc vì giận quá nên búng hơi mạnh một chút.
Văn Phồn run lên khiến Thiệu Dập Tuỳ còn lo lắng hơn, động tác trên tay lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng giọng điệu vẫn hung hăng lắm.
"Sao em cứ bị mấy thứ rác rưởi bám vào vậy? Mới mấy ngày không gặp mà đám ruồi bọ lại xông tới rồi."
Cậu tránh tay hắn, nói: "Cái gì? Anh đừng có nói bậy đó."
Thiệu Dập Tuỳ không buông cậu ra mà quàng cánh tay qua ôm cậu, nhéo mặt cậu nhỏ giọng nói: "Anh nói bậy hả? Em đếm coi đây là người thứ mấy rồi? Con gái thích em thì thôi, lòi đâu ra mấy tên đàn ông này nữa?"
Hắn có vẻ rất chán ghét nên giọng điệu càng lạnh lùng hơn: "Trong đây chẳng được bao nhiêu người tốt, em không biết thì sau này nếu gặp phải tránh xa ra."
Văn Phồn ngừng giãy dụa, chớp mắt nói: "Dạ, em nhớ rồi."
Hắn không biết chứ cậu là người hiểu rõ nhất tại sao mình bị những người này bám theo, vì họ nhìn thoáng qua là biết cậu cũng là người trong giới. Việc cậu thích đàn ông là một bí mật đối với Thiệu Dập Tuỳ, nhưng đối với bọn họ thì không.
"Nếu có tên đàn ông nào dám chạm vào em lần nữa, anh sẽ làm thịt hắn."
Văn Phồn cười nói: "Vậy anh không phải đàn ông sao?"
Hắn nhéo mặt cậu, nghe thấy những lời này càng ôm chặt eo của cậu hơn rồi nói nhỏ: "Sao anh giống bọn họ được? Em dám so sánh anh với những người đó sao?"
Văn Phồn có một điểm rất nhạy cảm trên eo, hắn cứ chạm đúng vào chỗ đó là khiến cậu run lên kịch liệt.
Cậu đánh hắn một cái rồi nói: "Buông em ra, đừng có quậy."
Thiệu Dập Tuỳ cụp mắt liếc nhìn đôi tai đỏ bừng của thiếu niên, cười nói: "Sao vậy, Phồn Phồn? Ôm eo thôi mà xấu hổ dữ vậy?"
Không chỉ có vậy.
Giọng nói của hắn trầm đến mức khiến tai cậu tê dại như bị điện giật, cậu đẩy hắn ra rồi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của hắn.
"Bánh còn chưa làm xong, anh không muốn tổ chức sinh nhật nữa sao?"
"Đương nhiên là phải làm, anh tới đón em mà?"
Văn Phồn đưa tay đẩy vai người đàn ông ra rồi đi ra ngoài.
"Lái xe đi, em đóng cửa tiệm đây."
Thiệu Dập Tuỳ xoa xoa mái tóc của cậu một phen mới vừa lòng rời đi, tóc của Văn Phồn mềm mịn như sa tanh khiến hắn cứ muốn chạm vào.
Trên đường trở về cậu yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ lo nhìn khung cảnh đường phố đang lướt qua ngoài cửa sổ xe.
Đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như ngày hôm nay, cậu cho rằng mình đã đủ bình tĩnh để tiếp nhận sự chán ghét không hề che giấu của hắn đối với những người gay. Nhưng đến lúc xảy ra chuyện mới biết không làm được, những lời đó không chỉ nhắm vào Thịnh Đạc mà còn đâm trúng tim cậu.
Văn Phồn đã biết rõ xu hướng tính dục của mình từ rất sớm, cậu chắc chắn mình thích người cùng giới. Cậu cũng rất chắc chắn người mình yêu thầm suốt ba năm trung học chính là Thiệu Dập Tuỳ, người đã lớn lên cùng cậu từ khi còn nhỏ.
Lúc còn nhỏ, cậu ngây thơ nghĩ rằng một ngày nào đó tình cảm của mình sẽ được thổ lộ. Mãi cho đến khi hắn hai mươi bốn tuổi, tiếp quản quyền lực của gia tộc.
Một người đàn ông trẻ tuổi quyền cao chức trọng như hắn lúc nào cũng thu hút vô số người ngưỡng mộ, huống chi bản thân hắn cũng đã cực kỳ xuất sắc, bất kể đàn ông phụ nữ, già trẻ đều yêu mến.
Trong thời gian đó hắn có hợp tác với Kiều Thị, chủ tịch Kiều Thị lúc đó đã năm mươi tám tuổi vậy mà lại thích hắn.
Hầu hết những người trong giới thượng lưu đều biết chủ tịch Kiều Thị thích đàn ông, gu cũng cố định một kiểu người cường tráng cao to như Thiệu Dập Tuỳ. Nhưng không ai nghĩ ông ta lại to gan đến thế, ngoài mặt thì mời hắn đến tiệc rượu xã giao nhưng thực chất là một bữa tiệc cho dân gay tụ tập.
Văn Phồn không biết hắn đã nhìn thấy gì ở đó, chỉ biết ông chủ tịch bị hắn đánh đến nỗi phải ở trong bệnh viện suốt nửa năm. Hợp đồng hợp tác giữa hai gia tộc chấm dứt ngay lập tức, Kiều Thị không chịu bỏ qua, Thiệu Dập Tuỳ cũng đuổi cùng gϊếŧ tận.
Cậu nhớ lúc đó hắn đã nói: "Chưa bao giờ nhìn thấy một nơi kinh tởm như vậy."
Sau này có người lén lút nói đùa về việc này, nói buổi tiệc đó còn đầu tư hơn cả phim người lớn nên chắc Thiệu Dập Tuỳ đã bị ám ảnh tâm lý mất rồi.
Văn Phồn cũng thử hỏi nhưng lần nào hắn cũng nói với cậu là rất ghê tởm, bảo cậu tránh xa những người đó nên cậu không bao giờ hỏi nữa.
Mối tình thầm kín kết thúc từ đó, cậu biết mình và Thiệu Dập Tuỳ sẽ không thể ở bên nhau.