Có thể thấy được sự tình trước đó đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với hắn.
“Ha hả.”
Phục Thiên Lâm lại khẽ cười một tiếng, che ngực khụ hai cái, mới thong thả ung dung nói: “Sư huynh thật đúng là không biết tâm của người tốt, tiểu đệ là đang quan tâm sư huynh.”
Sau khi thành công nhìn thấy sắc mặt vị thần tử này lạnh hơn, hắn mới từ từ di động bước chân, đi trở về vị trí của chính mình, thở dài: “Nhìn thấy sư huynh không vui ta liền yên tâm, nếu Giang sư huynh không có vấn đề gì, vậy tiếp tục thăm dò đi, sư huynh được chỗ tốt, các sư đệ sư muội còn chưa tiến vào đâu.”
Đông đảo đệ tử trong lòng run sợ, sợ bọn họ đánh nhau, rốt cuộc sắc mặt Giang sư huynh thật sự không tốt lắm.
Cũng may lực khống chế của tu giả rốt cuộc cũng cường đại, Giang Thính Huyền khép hờ mắt, yên lặng một lát, tuy trong mắt ánh mắt lạnh lùng, âm thanh lại rốt cuộc khôi phục bình tĩnh.
“Tiếp tục thăm dò.”
Những đệ tử khác không dám nói thêm cái gì, vội thu liễm đồ vật, chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
Toàn bộ bí cảnh khổng lồ vô cùng, chỗ bọn họ thăm dò còn không đến một phần mười.
Ở trong không khí càng thêm trầm tịch, đội ngũ Thiên Cực tông tìm tòi bí mật lướt qua cửa đá, tiếp tục đi lên phía trước.
Lúc sau, trên đường đi, Phục Thiên Lâm ngoại trừ thỉnh thoảng khụ hai tiếng để tỏ rõ ‘ thương thế ’ của chính mình, lại không kɧıêυ ҡɧí©ɧ nữa—— mọi việc cần có chừng mực, chương hiển một chút sự tồn tại của chính mình là được, nếu đánh lên thật, hai bên lưỡng bại câu thương, lại tiện nghi cho người khác.
Vì thế dọc theo đường đi đều thực an tĩnh.
Ước chừng sau một canh giờ, đường nhỏ trước mắt tới cuối.
Cuối cùng là một khu đất cao rộng lớn, khu đất cao này giống như điểm hội hợp của các tiệu đổi trước đó, Phục Thiên Lâm bọn họ đến lúc đó, đệ tử ba tông môn khác đã đến đông đủ.
Người Thiên Cực tông tới, Tịch Linh U Tịch Linh tông đi ra đón, khuôn mặt tươi cười nhu hòa: “Giang sư huynh, Phục Thiên sư huynh, các ngươi chậm, chúng ta chờ ở đây đã lâu.”
Phục Thiên Lâm theo thường lệ lộ ra một tươi cười ôn nhu với nàng, mị lực đúng chỗ, dẫn tới không ít nữ đệ tử ghé mắt, ngược lại là Giang Thính Huyền so thường lui tới càng lãnh đạm hơn, xem cũng không liếc mắt xem Tịch Linh U một cái, trực tiếp lướt qua nàng đi đến trên gò đất.
Khuôn mặt Tịch Linh U có chút cứng đờ, giống như không thể tin được Giang sư huynh thế nhưng đi ngang qua nàng, đối với nàng hoàn toàn làm lơ, nàng hơi hơi nhấp môi, mang chút ủy khuất nhìn về phía Phục Thiên Lâm.
“Phục Thiên sư huynh……”
Phục Thiên Lâm hơi cong cong môi, thuận miệng an ủi nàng: “Giang sư huynh tâm tình không tốt lắm, sư muội không cần để ý.”
Tịch Linh U nhấp môi khẽ gật đầu, sau đó mới chú ý tới sắc mặt Phục Thiên Lâm có chút trắng.
Nàng vội lộ ra thần sắc quan tâm: “Phục Thiên sư huynh làm sao vậy? Huynh bị thương sao?”
“Khụ khụ.”
Phục Thiên Lâm thuận thế khụ hai tiếng, mới cười nói: “Không sao, chỉ là một ít vết thương nhỏ, không đáng ngại.”
“Sư huynh nhất định phải bảo trọng đấy.”