Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm

Chương 32: Đệ tứ quan

Hoặc là Thiên Đạo đối với vai ác yêu tha thiết, hoặc là Mặc Sĩ Tiên Vương ra tay, nếu lần thứ ba vẫn như vậy, nàng gần như là có thể khẳng định.

Hơi hơi phun ra một hơi, Phó Điềm Điềm khuôn mặt bình tĩnh nói: “Lần này ta chọn bên phải.”

Giang Thính Huyền không có phản đối, lựa chọn bên trái.

Kết quả vẫn như cũ không có thay đổi.

Thâm trầm trên mặt Phó Điềm Điềm hoàn toàn biến mất, ngược lại lộ ra một nụ cười.

Đây tuyệt đối không phải là Thiên Đạo yêu tha thiết, khẳng định là Mặc Sĩ Tiên Vương ra tay, Thiên Đạo yêu tha thiết sẽ không rõ ràng như vậy.

Dưới tình huống như vậy, rất khó nói được đến bảo vật chính là chuyện tốt, vị tiên vương kia không giống một vị tiền bối tâm địa thiện lương, sẽ hảo tâm đưa tặng người tìm tòi bí cảnh lễ vật.

Đây là cảnh giác một tu giả nên có, người một lòng chỉ nghĩ chỗ tốt không sống được lâu.

Giang Thính Huyền hiển nhiên cũng có cùng loại liên tưởng, lúc sau trong lựa chọn hắn không có lại nói chuyện, chỉ cùng Phó Điềm Điềm hoàn thành mười lần lựa chọn.

Không hề nghi ngờ, mười lần được đến tưởng thưởng đều là hắn.

Khi rời đi cửa thứ ba, Phó Điềm Điềm mỉm cười nói: “Thần tử, ngươi cần phải phòng bị nhiều hơn một chút, nghe nói có một số tiền bối thần hồn còn tồn tại, nhưng thân thể không tồn tại, ngươi thần phú vô song, có một không hai đương đại, vạn nhất bọn họ coi trọng thân thể của ngươi, vậy phải làm thế nào mới tốt?”

Những lời này của nàng ngoại trừ nhắc nhở, càng như là vui sướиɠ khi người gặp họa.

Giang Thính Huyền nhìn nàng một cái, ngay khi Phó Điềm Điềm cho rằng hắn sẽ không trả lời, lại nghe hắn bình tĩnh nói: “Đã sớm hủ bại, bò ra khỏi phần mộ cũng vô dụng.”

Hắn giống như thập phần nắm chắc chính mình sẽ không bị tiền bối đoạt xá như trong truyền thuyết.

Phó Điềm Điềm cũng không phản bác, chỉ cười cười, trong đầu lại nghĩ nếu Mặc Sĩ Tiên Vương thật sự muốn đoạt xá Giang Thính Huyền, nàng có nên ngăn cản hay không.

Một ‘lão quái vật’ thời kỳ thượng cổ khó đối phó hơn thần nhị đại cùng tuổi nhiều, nếu sau khi đoạt xá lại kế thừa thân phận vai ác của Giang Thính Huyền, cũng được Thiên Đạo chiếu cố, chẳng phải là tạo một địch thủ lớn cho nàng hay sao?

Nghĩ đến đây, Phó Điềm Điềm hiếm thấy thu liễm chút tươi cười, ở trong đầu nghiêm túc nói cùng hệ thống: “Vạn nhất Mặc Sĩ Tiên Vương kia thật muốn đoạt xá Giang Thính Huyền thì sao, hệ thống, dọc theo đường đi chúng ta cần chú ý một chút.”

“Rõ.”

Ở trên chính sự, hệ thống từ trước đến nay thực nghiêm túc.

Sau khúc nhạc đệm, Phó Điềm Điềm mới ngưng thần nhìn về phía cửa thứ ba.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt có chút ra ngoài dự kiến của nàng.

Vẫn như cũ là địa phương bộ dáng lôi đài, nhưng lần này là lôi đài hình vuông, dưới lôi đài một mảnh hư không, nàng và Giang Thính Huyền đứng ở bên trái lôi đài, bên phải lại xuất hiện hai người mới.

Phó Điềm Điềm ngay từ đầu còn tưởng rằng đυ.ng phải đệ tử khác tìm tòi bí cảnh, nhưng rất nhanh phát hiện hai người kia dung mạo xa lạ, biểu tình lạnh nhạt, quần áo trên người phong cách lược hiện cổ xưa, cũng không phải phục sức của mười đại tiên môn.

Phía trên vòm trời, âm thanh lạnh nhạt của Mặc Sĩ Tiên Vương vang lên: “Lôi đài chém gϊếŧ, gặp mạnh sẽ mạnh.”

Hắn nói hẳn là hai người xa lạ này, bọn họ rất có khả năng là người trấn giữ cửa này.

Dưới quy tắc như vậy, kẻ yếu ngược lại càng dễ qua cửa, mà Phó Điềm Điềm và Giang Thính Huyền hiển nhiên không phải kẻ yếu.