Xuyên thấu qua cánh cửa sổ nửa mở, có thể thấy vị sư đệ kia đang khoanh chân ngồi.
Nàng híp đôi mắt lại, cách cửa sổ trong bóng đêm lặng yên kết ấn.
Mỗi một vị bí truyền đều có bí pháp độc thuộc chính mình, không có người ngoài biết, nàng thân là thủ tịch bí truyền tự nhiên không ngoại lệ, Phục Thiên Lâm giỏi thuật pháp, chủ công phạt, Phó Điềm Điềm lại tu tập ảo thuật, chủ mị hoặc.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hệ thống sợ nàng tinh thần phân liệt —— thông thường tu giả chỉ tu một loại bí pháp, mà ký chủ của nó lại chính mình sáng tạo ra hai nhân thiết không giống nhau, còn vô cùng say mê sắm vai.
Trong đêm tối, một đạo lưu quang màu đỏ hiện ra trong lòng bàn tay Phó Điềm Điềm, xuyên qua cửa sổ, lặng yên không một tiếng động xâm nhập giữa mày nam tử ngồi khoanh chân.
Tề sư đệ đang đả tọa tu tập nhăn mày lại, nhưng chỉ mấy tức lại nhanh chóng giãn ra, cùng lúc đó cả người hắn đều thả lỏng một chút, không mở mắt ra.
Phó Điềm Điềm đợi trong chốc lát, từ trong bóng đêm đi ra, thông qua cửa sổ bay vào.
Nàng đứng ở trước mặt Tề sư đệ, không chút nào che giấu, vị sư đệ này lại không có nhận thấy được người xa lạ đang tới gần, vẫn như cũ nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi tại chỗ.
Phó Điềm Điềm cong khóe môi, khuôn mặt vốn xinh đẹp lại càng thêm động lòng người, tùy tay bố trí trận pháp che giấu âm thanh xong, nàng nhẹ giọng kêu: “Tề sư đệ.”
Tề sư đệ chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt từ mê mang dần dần rõ ràng, hắn nhìn nàng, mờ mịt nói: “Ngươi là……”
Phó Điềm Điềm nhanh nhẹn cười, lúm đồng tiền như hoa: “Ta là Phó sư tỷ nha, ngươi đã quên sao?”
Dù trong bí truyền Thiên Cực căn bản không có ai là ‘ Phó sư tỷ ’, nhưng Tề sư đệ vẫn chỉ trong ngắn ngủn một cái chớp mắt đã tiếp nhận giải thích này, hắn giống như nhớ tới cái gì, ánh mắt đột nhiên phiếm ra chút thân cận và nhu hòa: “Hóa ra là Phó sư tỷ.”
Nữ tử dung nhan xa lạ nhưng mỹ lệ trước mặt giống như trong một cái chớp mắt trở thành sư tỷ nào đó cực thân cận với hắn, thậm chí có chút khuynh mộ, ở trong nháy mắt này, hắn cảm thấy chính mình đối với đối phương sinh ra vô hạn hảo cảm, cái gì cũng nguyện ý nói cho nàng.
Phó Điềm Điềm vẫn duy trì tươi cười ôn nhu, âm thanh tựa như tiếng đàn êm tai nhất.
“Chúng ta ít ngày nữa sẽ đi thăm dò bí cảnh bình nguyên Thiên Hoang kia, nhưng ta có chút sợ hãi, không biết sẽ phải đối mặt với dạng nguy hiểm gì, sư đệ, ngươi có nguyện ý trợ giúp ta không?”
Ánh mắt Tề sư đệ vẫn luôn đi theo gương mặt nàng, giống như chìm đắm trong tươi cười ôn nhu của nàng, nghe được âm thanh nhu nhược lệnh người thương tiếc của ‘ sư tỷ ’, hắn rất nhanh liền nói ra suy nghĩ trong lòng.