Tịch Linh U hưởng thụ rất nhiều ánh mắt hâm mộ ghen ghét, tươi cười càng thêm nhu hòa. Nàng nhận lễ vật xong, đi đến trước mặt hai vị sư huynh, hành lễ, giọng nói êm ái: “Buổi tối còn có dạ yến, không biết hai vị sư huynh……”
Phục Thiên Lâm vẫn như cũ mỉm cười xem nàng, Giang Thính Huyền và hắn không giống nhau, vị thần tử này sắc mặt đạm mạc, không lưu tình chút nào: “Tông môn còn có việc, liền không quấy rầy sư muội.”
Một câu khách khí vừa rồi, giống như đã là toàn bộ ôn hòa của hắn.
Tươi cười vui sướиɠ của Tịch Linh U hơi cứng, lại cũng không dám làm càn, chỉ nhấp môi, mang theo chút mất mát nói: “Vậy lần sau U Nhi lại đến bái phỏng sư huynh.”
Giang Thính Huyền khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn không hề rung động như cũ.
Ý cười của Tịch Linh U lại mỏng hơn rất nhiều, liếc mắt nhìn hắn và Phục Thiên Lâm một cái, xoay người nói chuyện cùng với những người khác.
Thấy vị thiên chi kiều nữ này có mất mát rõ ràng, khóe môi Phục Thiên Lâm hơi cong.
Hắn giờ phút này đã trở lại trên vị trí —— do hai người xuất thân từ cùng một tông, hắn liền ngồi ở bên cạnh Giang Thính Huyền.
Sau khi Tịch Linh U rời đi, hắn nghiêng người tới gần Giang Thính Huyền, góc áo thêu hoa văn đám mây rũ trên mặt đất, hắn lại không chút nào để ý, chỉ dựa vào trên tay vịn ghế, trong cổ họng tràn ra vài tiếng cười nhẹ.
“Sư huynh, nữ nhân là dùng để sủng ái, huynh lạnh nhạt như vậy, sao có thể thắng được trái tim của mỹ nhân?”
Giang Thính Huyền đảo qua khuôn mặt ghé sát vào của hắn, thấy trong mắt hắn hơi mang tươi cười tà khí, khuôn mặt lại trước sau như một lạnh nhạt, xa cách, mang theo cao cao tại thượng không dung ngỗ nghịch.
Hắn cũng chưa nói cái gì, càng không có nhiều liếc Phục Thiên Lâm một cái.
Vì thế Phục Thiên Lâm tiếp tục mở miệng.
“Huynh và ta đều là sư huynh đệ, sư huynh không nâng đỡ tiểu đệ liền thôi, sao lại lạnh nhạt như thế? Trước mặt người bên ngoài chẳng phải khiến họ nhìn chê cười hay sao?”
Tuy nói như vậy, nhưng hắn hiển nhiên cũng không có ý tứ cùng Giang Thính Huyền ‘huynh hữu đệ cung’, thấy Giang Thính Huyền không nói gì, Phục Thiên Lâm khẽ cười một tiếng, rũ nếp uốn góc tay áo, thu hồi thân hình, ngữ khí lãnh đạm: “Thật muốn nhìn xem đến một ngày, Tịch Linh U gả cho ta, trên khuôn mặt vạn năm bất biến này của huynh sẽ là ảo não như thế nào, hối hận như thế nào, nghĩ đến hẳn rất thú vị.”
(*) Huynh hữu đệ cung: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.
Giang Thính Huyền nhìn phía trước, trong mắt vẫn là hàn băng vạn năm không tan, chỉ có một vài đệ tử bí truyền đi theo bên người hắn vẻ mặt lộ ra dị sắc, lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Phục Thiên Lâm đối với việc hắn không đáp lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ đã tập mãi thành thói quen, cũng không thèm để ý, thưởng thức ánh mắt lãnh đạm của vị thần tử này trong chốc lát, hắn mới cảm thấy mỹ mãn dịch tầm mắt đi, ở trong đầu dò hỏi hệ thống: “Thiên mệnh chi tử thế nào rồi?”
(*) Thiên mệnh chi tử: Con của trời
Giống như mỗi một người xuyên việt đều có bàn tay vàng, bàn tay vàng của Phục Thiên Lâm chính là hệ thống, hệ thống của hắn tên là ‘ hệ thống đào tạo Long Ngạo Thiên ’.
Xem tên đoán nghĩa, hắn sắp sửa áp mọi thiên kiêu ở thời đại này.
Hiện tại có hai chướng ngại vật, một người là thiên mệnh chi tử. Một người còn lại chính là địch nhân cuối cùng của thiên mệnh chi tử, là thần nhị đại, sinh ra đã cao quý, thiên tư tuyệt thế, cao cao tại thượng.