Chỉ vài giờ ngắn ngủi.
Cái tên Nguyễn Kiều Kiều đã truyền khắp hàng ngàn hàng vạn hộ gia đình.
Trên Internet, đầu đường cuối ngõ đều đang thảo luận, hơn nữa dưới sự giúp đỡ của giới truyền thông, thủy quân và nhiều cư dân mạng, phàm là người lên mạng thì gần như không ai là không biết trên thế giới này có một cô gái được tất cả mọi người trên thế giới yêu thích —
Nguyễn Kiều Kiều.
Cô không chỉ là bạch phú mỹ hàng đầu trên toàn thế giới, mà còn là một cô gái hoàn mĩ, vừa cứng cỏi, lạc quan, lương thiện, xinh đẹp, vừa ưu nhã, bác học, đa tài đa nghệ...
Cô xứng đáng được mọi người trên toàn thế giới ngưỡng mộ, lại càng đáng được toàn thế giới bảo vệ!
Danh tiếng của nhà họ Nguyễn cũng theo đó mà lên một bậc, giá cổ phiếu tăng vọt, giá trị công ty tăng cao. Mọi việc đều hoàn mĩ, hoàn toàn xứng với cái gọi là con cưng của thiên đạo.
Thậm chí, trong thời gian chuẩn bị đi vào phòng bệnh để thay thuốc cho Lâm Chấp Ngọc, hai y tá nhỏ cũng không nhịn được bắt đầu bàn tán về nhà họ Nguyễn, trong lời nói tràn ngập sự hâm mộ và sùng bái.
"Nhà họ Nguyễn thật sự quá lợi hại, không chỉ giàu có mà còn là một thế gia quý tộc có gốc rễ thâm sâu."
"Đáng thương thật, gia đình có tiền vậy mà cũng bỏ con, may mà hiện tại đã tìm về rồi."
"Đúng đó. Cái cô Nguyễn Kiều Kiều này thật sự quá hoàn mỹ, là một cô gái quá ưu tú! Người bình thường như chúng ta thật sự còn chẳng xứng để xách giày cho cô ấy, khó có thể tưởng tượng nổi ai có thể xứng đôi với cô ấy nhỉ."
...
Ngay một giây hai y tá nhỏ vừa trò chuyện vừa đẩy cửa phòng bệnh —
Lâm Chấp Ngọc vất vả lắm mới mê man lập tức giãy giụa tỉnh lại từ trong cơn ác mộng tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Trong bóng tối giơ tay lên không thấy được năm ngón, trong tầng hầm vĩnh viễn đóng kín nọ, đau đớn do axit sunfuric (H2SO4) ăn mòn gương mặt, tay chân bị đánh gãy rồi lại lần lượt bị gọt đứt từ từ, sự thống khổ tột cùng như bị kiến gặm khi vừa hay tin người thân gặp phải thủ đoạn tàn độc...
Chồng chất bên dưới tiếng cười hạnh phúc của nhà họ Nguyễn là một đầm lầy chứa đầy sự hoang đường giống như ma quỷ bên trong địa ngục.
Lâm Chấp Ngọc liều mạng giãy giụa, nhưng lại có vô số bàn tay hư ảo màu đen đếm không xuể bắt chặt lấy anh, giam cầm anh lại. Anh đau đớn gào thét, cuối cùng lại chỉ có thể rơi vào tình cảnh bị người nhà họ Nguyễn cắt lưỡi...
"!"
Lâm Chấp Ngọc run rẩy, mồ hôi đầm đìa chợt tỉnh giấc, vừa mở mắt thì thấy cô y tá nhỏ đang ngồi xổm xuống chuẩn bị thay thuốc cho anh.
"Á —!"
Ánh mắt của người trước mặt tựa như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, y tá nhỏ bị dọa đến ngã bệt xuống sàn, thét to.
"Sao vậy? Có chuyện gì thế?" Một y tá khác vội vàng đi tới.
"Quỷ.... cậu ta cậu ta cậu ta..." Y tá nhỏ nói lắp bắp, run rẩy nhìn Lâm Chấp Ngọc, lảo đảo đứng lên muốn chạy ra ngoài.
"Tôi không thay thuốc cho cậu ta đâu, ai... ai... ai thích thì người đó làm đi."
"Xảy ra chuyện gì? Làm gì mà ồn ào vậy hả?!!!" Bác sĩ Hách trùng hợp đi đến kiểm tra phòng, đυ.ng phải y tá nhỏ bèn kéo cô lại.
"Cô bị làm sao vậy?"
"Trưởng khoa Hách, tôi không thể thay thuốc cho cậu Lâm Chấp Ngọc kia, ánh mắt của cậu ta quá dọa người. Cậu ta không phải là người tốt!" Y tá nhỏ dốc sức liều mạng từ chối: "Tôi không muốn thay thuốc cho kẻ cặn bã!"
"Cô nói bậy bạ gì vậy! Cô còn nói chuyện lung tung như thế nữa tôi sẽ gọi y tá trưởng tới đấy!" Bác sĩ Hách nói bằng giọng nghiêm túc, đang vừa muốn nói gì đó, lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên.
"Bác sĩ Hách, cô ấy không muốn... thì đừng ép."
Mặc dù đã tỉnh dậy nhưng cơn ác mộng kia vẫn không biến mất. Dù sao đó đều là những thứ anh đã thật sự trải qua. Nó đã sớm trở thành lưỡi dao sắc bén ngấm độc tồn tại trong mỗi một tấc linh hồn của Lâm Chấp Ngọc, mỗi một lần hít thở tựa như từng đao từng đao cứa qua người anh...
Lâm Chấp Ngọc nhắm mắt lại, nắm tay siết chặt mới có thể ngăn được cơn run rẩy của bản thân.
Anh không trách cô y tá nhỏ, anh chẳng phải là ác quỷ bò ra từ trong địa ngục đấy ư.
Nhưng sùng bái nhà họ Nguyễn ăn thịt người như thế, cô ấy sẽ phải hối hận.
"Nhưng... thôi được rồi." Thấy Lâm Chấp Ngọc đã nói vậy, bác sĩ Hách cũng không thể làm gì khác.
"Để tôi đổi một y tá khác tới."