Sau khi Giang Vi Hoa rời đi, bác sĩ Hách lập tức đi vào phòng bệnh.
Bà xem xét tình trạng của Lâm Chấp Ngọc, thấy chẳng những không chuyển biến xấu mà ngược lại còn tốt hơn cả tình trạng lúc vừa mới phẫu thuật xong, không khỏi có chút ngạc nhiên.
"Cậu chẳng những có sự nhẫn nại người thường khó có được, năng lực hồi phục của cậu cũng rất mạnh."
Mặc dù bác sĩ Hách cũng đã nhìn thấy hot search, nhưng việc đó không ảnh hưởng đến thái độ chuyên nghiệp khi đối xử với bệnh nhân của bà.
Huống chi, từ tận đáy lòng, không hiểu sao bà vẫn cảm thấy một người có thể xả thân cứu người trong vụ nổ, hơn nữa còn có thể chịu đựng được đau đớn mà người thường khó có thể chịu được như thế này lại là một kẻ không ra gì như tin tức trên mạng.
Không phải cậu ấy vừa mới báo án đấy sao, nói không chừng cũng là vì bị tính kế nên mới báo án?
"Nhưng cậu vẫn cần phải nghỉ ngơi thì mới có thể hồi phục nhanh hơn." Bác sĩ Hách nói: "Cậu thật sự không cần tiêm thuốc giảm đau hoặc uống thuốc giảm đau à? Không thì cậu sẽ đau đớn đến mức không ngủ được đấy."
"Không sao, tôi có thể chịu được." Lâm Chấp Ngọc tỏ ý cảm ơn, nhưng anh cần phải tỉnh táo.
Huống chi chút đau đớn này căn bản không đáng nhắc tới so với những gì anh đã chịu đựng ở kiếp trước.
Nhưng mãi đến khi bác sĩ Hách rời đi, đã thay thuốc hai lần, trời sáng choang, bên ngoài xì xào bán tán, Lâm Chấp Ngọc vẫn không hề ngủ lấy một giây nào...
Bởi vì vừa nhắm mắt lại, những ngày đêm khiến anh vừa bất lực lại vừa thống khổ giống như một cơn ác mộng không thể nào thoát khỏi, khiến anh hãm sâu vào trong đó, không thể có được một phút một giây bình yên.
Mãi đến khi —
Anh hoàn toàn mệt đến mức gần như sắp bất tỉnh thì mới có thể hơi buồn ngủ, cuối cùng cũng có được một thoáng thả lỏng.
Mà giờ phút này, ở nước M xa xôi.
Ngoài trang viên của nhà họ Nguyễn, nơi có thể nói là hoa lệ rộng lớn nhất trên thế giới, lúc này xe cộ đến nối liền không dứt, tiếng nịnh hót liên tiếp vang lên, trời quang vạn dặm, mây lành chồng chất, có thể nói là hoàn toàn khác biệt với hoàn cảnh của Lâm Chấp Ngọc.
Quả đúng là một khung cảnh yên bình náo nhiệt, vui vẻ sung sướиɠ.
Dù sao ngày hôm nay là một ngày cực kì quan trọng, là ngày mà nhà họ Nguyễn tuyên bố với toàn thế giới, cuối cùng nhà họ Nguyễn bọn họ đã tìm được cháu gái ruột ngọc ngà của họ!
Tất cả những người nhận được thiệp mời đều biết, đây là một buổi tiệc lớn siêu cấp trước nay chưa bao giờ có.
Tại nhà họ Nguyễn tụ tập những người giàu có và quyền quý nhất trên toàn thế giới, chắc chắn phải khiến cả thế giới chú ý, không ai có thể so bì được.
Nhưng cũng vì nhà họ Nguyễn đã yêu cầu, những người quyền quý được mời đến không thể tiết lộ tin tức với giới truyền thông. Dù sao điều mà nhà họ Nguyễn muốn là kiểu tin tức bất ngờ bùng nổ trước toàn thế giới, chứ không phải kiểu tiết lộ dần dần nước ấm nấu ếch.
Lúc những người quyền quý, tư bản cá mập, chính trị gia... trên toàn thế giới đều mang theo món quà quý giá đến tham dự, nhân vật chính của bữa tiệc - Nguyễn Kiều Kiều vẫn đang nhàn nhã trang điểm trong phòng ngủ kiểu công chúa rộng lớn.
Mấy người bạn thân của Nguyễn Kiều Kiều ngồi bên cạnh, tiếng cười ngọt ngào hờn dỗi vang lên không dứt.
"Kiều Kiều đẹp thật đó, đúng là đẹp chết tui rồi!"
"Đẹp chết cậu thì có là gì. Hôm nay e rằng Kiều Kiều của chúng ta phải đẹp chết tất cả những nhà quyền quý siêu cấp đến từ các nước trên thế giới trong bữa tiệc luôn ấy chứ."
"Thôi mà, các cậu đang nói cái gì vậy."
Nguyễn Kiều Kiều thẹn thùng, hai má hồng hồng, sắc hồng hớn hở vui vẻ và ánh sáng rực rỡ dưới lớp trang điểm tinh xảo trông càng cực kì hấp dẫn.
"Chúng tớ nào có nói bậy."
Hồ Lệ Á tóc ngắn lấy điện thoại ra, chỉ vào trên màn hình, ánh mắt trừng lớn: "Kiều Kiều, nhà cậu thế mà lại có thể mời được những người top đầu thế giới. Gì mà hoàng thất nước Y, quý tộc nước F, công tử tài phiệt nước H, siêu sao đỉnh lưu nước Z... Mấy người này đều là siêu cấp nam thần bình thường khó gặp được đó. Aaaaaaaaaaa tất cả đều sẽ xuất hiện trong bữa tiệc tuyên bố thân phận của cậu, ở bên dưới ngước nhìn cậu nữa chứ!"
Hồ Lệ Á vẻ mặt say mê.
"Những người này có đáng là gì, nói như thể Kiều Kiều của chúng ta hiếm lạ bọn họ lắm vậy." Khương Thời Uyển có mái tóc gợn sóng lớn, thấy ánh mắt của Nguyễn Kiều Kiều nhìn qua ấm trà trên bàn, cô ta vội vàng rót một tách trà, cẩn thận từng li từng tí đưa tới bên miệng Nguyễn Kiều Kiều.
"Tuy phụ nữ trên toàn cầu đều mong sao có thể bám lên ống quần của bọn họ, thỉnh cầu một ánh nhìn, nhưng có Kiều Kiều của chúng ta ở đây, nhìn bọn họ một cái thôi cũng là vinh hạnh của bọn họ rồi."
"Nào có khoa trương đến vậy... Các cậu đừng nói nữa."
Nguyễn Kiều Kiều oán trách tiếp nhận tách trà, ưu nhã khẽ nâng tách lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, khóe môi không kiềm được mà nhếch lên.