"Không tốt —"
"Đừng tìm nữa, rút thôi." Anh chàng lính cứu hỏa kinh hoàng nhìn chằm chằm vào khoang sau xe chảy đầy xăng của chiếc xe tải bị lật phía trước bên phải, nơi đó mơ hồ lóe lên một tia lửa nhỏ.
Anh ta dốc sức liều mạng vẫy tay với tất cả mọi người bên cạnh, đau thấu tâm can gào to: "Không tốt, sắp nổ rồi. Rút nhanh! Mau rút đi!!!"
Vài lính cứu hỏa gần đó sau khi nghe thấy tiếng gào to, sắc mặt đều thay đổi, nâng cáng đỡ người bị thương lên vội vàng rút lui. Đối với một số người bị chấn thương cột sống còn mắc kẹt trên xe, họ không quan tâm đến việc giải cứu từ từ và cẩn thận nữa mà tiến hành càng nhanh càng tốt.
Lâm Chấp Ngọc không nhúc nhích, sắc mặt nghiêm nghị, lông mày nhíu chặt, tim đập đột ngột, dùng sức mở ra tầng thứ hai của hòm thuốc.
Chỉ thấy trong đống lọ thuốc chi chít ở tầng đáy quả nhiên có hai bình Formonide!
Lâm Chấp Ngọc cắn chặt răng, vừa thò tay lấy bình thuốc thì một tấm ảnh chụp hình tròn rơi xuống từ đáy hòm thuốc tầng hai như một chiếc lá rụng. Trên tấm hình chính là cô bé bị mắc bệnh hen suyễn và một ông lão tóc trắng xóa đang ôm cô bé, sau lưng ông lão còn có một đôi vợ chồng đang mỉm cười đứng đằng sau.
Cô bé dùng nét chữ non nớt viết bên cạnh "Con yêu gia đình mình".
Mà ông lão này thế mà lại là Giang Quốc Bình, Phó bí thư thị ủy thủ đô, là người đã trao giải thưởng Thanh niên cho Lâm Chấp Ngọc.
Lâm Chấp Ngọc sững sờ, chợt nghe thấy phía sau vang lên một tiếng rống to giằng xé tâm can: "Chạy mau —! Đừng tìm thuốc nữa, mau chạy đi!!!"
Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Lâm Chấp Ngọc. Đáy mắt anh sâu thẳm u ám, sắc mạnh lạnh lùng nghiêm túc, không hề chạy đi mà ngược lại còn đưa tay vào trong lấy bình thuốc.
Vừa nắm được bình thuốc trong tay, một cảm giác nguy hiểm tột độ và bản năng cầu sinh đột ngột chui lên từ dưới lòng bàn chân Lâm Chấp Ngọc rồi nổ tung trên da đầu! Trong nháy mắt, adrenalin trong người anh như đạt đến đỉnh điểm. Anh đột nhiên đứng dậy, dốc sức liều mạng chạy trốn, máu chảy ròng ròng bên tai, nhịp tim gấp gáp, cũng không biết đã qua được bao nhiêu giây, một tiếng nổ tung xé nát bầu trời đột ngột vang lên sau lưng.
"Ầm —!"
Một lực tác động cực mạnh đánh thẳng tới, Lâm Chấp Ngọc mượn lực đột nhiên bổ nhào về phía trước, sau lưng bị nổ nát đau đớn dữ dội, từ da thịt đến xương cốt đều giống như bị tàn nhẫn xé rách.
Máu chảy xuống ào ào nhưng Lâm Chấp Ngọc lại không hề hay biết, mãi đến khi anh bò về phía trước, kéo ra một vệt máu dài đến mấy mét mới nghe được trước mặt vang lên tiếng kêu sợ hãi.
"Đừng nhúc nhích, cậu đừng nhúc nhích —"
Hai lính cứu hỏa vội vàng chạy tới, ôm Lâm Chấp Ngọc sau lưng máu thịt be bét lên trên cáng cứu thương. Lâm Chấp Ngọc cắn răng không rên tiếng nào, nâng bình thuốc trong tay lên, máu tươi từ trên cánh tay chảy vào trong kẽ ngón tay, nhuộm đỏ bình thuốc.
"Đưa cho cô bé kia..."
"Cậu, cái người này, sao lại..." Lính cứu hỏa mặt đen thui kia ánh mắt đỏ hoe, anh ta trừng mắt nhìn Lâm Chấp Ngọc, cuối cùng chỉ lau mặt, cầm bình thuốc chạy ra ngoài.
Sau khi anh ta đưa thuốc cho nhân viên y tế thì lập tức trở về.
"Xe cứu thương của Bệnh viện 6 và Bệnh viện 303 sắp tới rồi, cậu cố gắng chịu đựng nhé, đau thì kêu ra đi."
Nhìn người trước mặt đang cực kì lo lắng, Lâm Chấp Ngọc lại có chút hoảng hốt, đúng là khác thật rồi.
Đã hoàn toàn khác xa cuộc sống ngày đêm bị tra tấn, sống không bằng chết, khắc sâu vào tận xương tủy của anh thật rồi...
Lâm Chấp Ngọc híp mắt nhìn về phía màn đêm đen kịt, ở cuối bầu trời thấp thoáng lộ ra tia sáng màu trắng bạc.
Anh đột nhiên nói: "Tốt quá rồi..."
"Tốt quá rồi?!"
Lính cứu hỏa mặt đen thui sững sờ, mắt lập tức đỏ hoe, rống lên: "Cậu thiếu chút nữa đã chết rồi đấy! Sẽ chết đấy! Sau lưng cậu bị nổ tan nát rồi kìa, vậy mà cậu còn bảo tốt?!"
"Tôi bảo cậu rút lui sao cậu không rút, hả?!!!"