"Tôi thật sự không ngờ đàn em Lâm lại là loại người này. Trước kia tôi xem cậu là một đàn em khóa dưới tốt, vì vậy vẫn luôn thích chia sẻ mạch suy nghĩ nghiên cứu của tôi với cậu, không ngờ cậu lại ăn cắp thành quả nghiên cứu của tôi và giáo sư Hách. Quả đúng là vong ân phụ nghĩa mà, aizz."
"Hơn nữa như thế thì cũng thôi đi, sau khi sự việc nổi lên cậu lại còn không biết hối cải, có thể vô sỉ đổi trắng thay đen, lừa dối sự thật như thế thì rất quá đáng! Quả thật là... Á —!"
Trâu Văn Bân đang dương dương đắc ý đổi trắng thay đen, đột nhiên bị Lâm Chấp Ngọc nện một đấm vào mặt. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, lại có thêm ba bốn nắm đấm liên tiếp ập đến!
Trâu Văn Bân bị đánh đến mức gào khóc thảm thiết, nào còn phong độ nhẹ nhàng như vừa rồi, chỉ có thể chật vật vừa trốn tránh vừa tức giận gào to.
"Aaaaa, Lâm Chấp Ngọc cậu làm gì vậy! Cậu ấu — cmn sao mày lại dám đánh tao?! Cứu mạng — Cứu mạng!"
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến tất cả mọi người sửng sốt, đợi đến khi họ kịp phản ứng lại rồi can ngăn, Trâu Văn Bân vóc người vừa đúng 1m7 nhưng cân nặng đạt tới 80kg đã bị đánh thành đầu heo hàng thật giá thật, máu mũi giàn giụa.
"Báo cảnh sát! Tôi phải báo cảnh sát! Mọi người báo cảnh sát giúp tôi với!"
Trâu Văn Bân đau đớn bụm máu mũi rồi gào to, đầu óc tức giận đến mất lí trí.
"Tao muốn mày phải ngồi tù! Lâm Chấp Ngọc, tao muốn mày ngồi tù!!!"
Ánh mắt quét qua những người đã thật sự gọi 110, Lâm Chấp Ngọc không để lại dấu vết rủ mắt xuống, che giấu sự căng thẳng và đau đớn trong lòng, sống lưng vẫn luôn dựng thẳng dường như đang thở dốc.
Anh lại lần nữa mở to mắt, giọng nói lại lộ ra tiếng cười khẽ.
"Khiến tôi ngồi tù? Tôi thấy anh không thể đâu."
***
Trong tiếng gào điên cuồng đòi báo cảnh sát của Trâu Văn Bân, chẳng mấy chốc xe cảnh sát đã đến.
Lâm Chấp Ngọc không chút kháng cự ngồi lên xe cảnh sát, Trâu Văn Bân âm trầm nhìn anh, cũng lên xe cảnh sát theo.
"Tao sẽ khiến mày hối hận!"
Lâm Chấp Ngọc lại không hề nhìn Trâu Văn Bân lấy một cái.
Anh dựa nửa người vào cửa xe, đuôi lông mày lộ ra sự lạnh lùng không thèm quan tâm.
Nhưng khi anh ra vẻ tùy ý nhìn lướt qua một chiếc xe màu đen bình thường đang đậu ở một góc đối diện trường học, cả người đột nhiên kéo căng như dây cung, kéo căng đến mức ngay cả sợi tóc cũng trở nên cứng ngắc, ngón tay không thể khống chế nổi bắt đầu run rẩy.
Kiếp trước, chính vào thời điểm sau khi anh nhận được thông báo đuổi học, bị đuổi ra ngoài cổng Hoa đại, lúc hành lí bị ném đầy đất thì chiếc xe màu đen này đột nhiên chạy đến bên cạnh anh, kéo anh vào vực sâu.
Từ đó về sau...
Chính là cực hình sống không bằng chết cả ngày lẫn đêm, cùng với sự sỉ nhục vĩnh viễn không có điểm cuối...
Anh biết rõ, dù sống lại thì chiếc xe này vẫn sẽ ở đó. Chỉ cần anh dám một mình bước ra khỏi cổng trường, chờ đợi anh chính là sự tra tấn không thấy ánh mặt trời lần thứ hai.
Mà không có một nơi nào có thể an toàn hơn cục cảnh sát ở thủ đô, nơi mà nhà họ Nguyễn vẫn chưa thể xâm nhập hoàn toàn.
***
Trong cục cảnh sát.
Trâu Văn Bân sắc mặt âm trầm, tố cáo với người ghi chép muốn khiến Lâm Chấp Ngọc phải ngồi tù.
"Tôi hiểu được tâm trạng của cậu, nhưng xin cậu trước tiên đừng quá kích động."
Nữ cảnh sát ghi chép lời khai của Trâu Văn Bân nhìn người trước mặt tức giận đến mức mặt mày vặn vẹo, trấn an gã: "Căn cứ vào tình hình thương tích của cậu, sau khi bồi thường tiền thuốc men thì tối đa cũng chỉ tạm giam thôi."
"Tôi muốn cậu ta phải ngồi tù, không phải tạm giam!"
Trâu Văn Bân nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt giống như lưỡi đao tàn nhẫn đâm về phía Lâm Chấp Ngọc.
Gã nhất định phải gϊếŧ chết Lâm Chấp Ngọc, gϊếŧ chết Lâm Chấp Ngọc!