Hóa Ra Tôi Là Bia Đỡ Đạn Trong Tiểu Thuyết Mary Sue Hào Môn

Chương 1

Trong căn hầm u ám chật hẹp, "tạch", đèn sáng lên.

Tiếng kêu rên giống như gia súc đang đợi bị làm thịt liên tiếp vang lên từ bốn phía trong căn phòng, xen lẫn với đó là tiếng dây xích đung đưa điên cuồng đập vào nhau, tiếng nói mớ run rẩy do tinh thần không bình thường, cuốn theo mùi hương tanh tưởi quất vào người mặc đồ vest đứng ở cửa phòng.

"Chậc."

Trâu Văn Bân nhíu mày, chán ghét đưa tay che mũi lại.

Chỉ thấy bên trong căn phòng chật hẹp bày bảy tám cái l*иg sắt cực lớn, vô cùng bẩn thỉu. Có vô số cơ thể đã sớm không còn hình người co ro bên trong l*иg sắt. Họ bị ánh sáng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngọ nguậy run rẩy, co ro rụt về phía sau, phát ra từng tiếng gầm nhẹ nghẹn ngào giống như tiếng của gia súc.

Vết sẹo giống như con rết trải rộng khắp người, dòi bọ vặn vẹo trên cơ thể, trên mặt, trên đầu tóc của nhóm "người dị dạng" đã sớm mất đi hình người...

Rồi lại lộp bộp rơi xuống sàn.

Nhưng khác với những l*иg sắt này, trong góc đặt một bình hoa bụng lớn cao tầm một mét, bên trong nhét một người.

Trên mặt người nọ có vết sẹo dữ tợn, hai mắt đã sớm biến thành hai lỗ sâu hoắm đỏ thẫm, cả người xấu xí mục nát còn hơn cả xương khô, tay và chân đã bị gọt trụi lủi, tiếp tục sống đã là một loại vũ nhục.

— Nhưng người này lại không lộ ra vẻ mặt gì khác thường, rõ ràng còn thảm hơn cả những người trong l*иg sắt, nhưng lại giống như chẳng ăn nhập gì với nhau.

Mang theo một loại nhẫn nhịn, tự kiềm chế có thể nói là đáng sợ và tôn nghiêm của con người không hề bị mài mòn.

"Mẹ mày!" Một màn này lại càng khiến lửa giận của Trâu Văn Bân bỗng chốc bùng nổ.

Gã bước tới hai bước, kéo khẩu trang xuống, "Phụt!", nhổ một ngụm vào trên mặt Lâm Chấp Ngọc.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy đàn em khóa dưới được gọi là "thiên tài sinh học" này ở trong trường, trong lòng gã đã chán ghét vẻ ngoài lúc nào cũng bình tĩnh, tập trung và trời quang trăng sáng của Lâm Chấp Ngọc. Tuy nhiên, gã không ngờ rằng đã đến thời điểm này rồi mà Lâm Chấp Ngọc vẫn không biến thành con chó điên cuồng lè lưỡi liếʍ lòng bàn chân dưới chân gã!

Song, gã chợt cười rộ lên.

"Mày vẫn chưa biết gì đâu nhỉ. Lâm Chấp Ngọc, cha và em gái của mày đều đã chết vào ngày hôm qua hết rồi. Chậc chậc, chết thảm thật đấy, chả có cái thi thể nào lành lặn, nhưng dù sao vẫn tốt hơn mày. Tao nghe nói Tam gia nhà họ Nguyễn... Á ——!"

Một ngụm máu tươi màu đỏ thẫm đột nhiên phun đầy mặt gã, Trâu Văn Bân hoảng sợ thét to.

Nghĩ đến mấy ngày trước gã đã lén tiêm vào người Lâm Chấp Ngọc một loại virus nào đó mà phòng thí nghiệm mới nghiên cứu ra, gã dùng hai tay lau mặt, nhìn máu trên tay, không ngừng run rẩy.

"Con mẹ mày Lâm Chấp Ngọc, con mẹ mày! Mày không được chết tử tế đâu!!! Aaaaaaaaaaaaaaaaaa, người đâu hết rồi, có ai không ——"

Trâu Văn Bân hoảng sợ rời đi dưới sự hộ tống của bảo vệ. Gã không thấy được trên gương mặt của Lâm Chấp Ngọc cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt thống khổ cuồng loạn, sống không bằng chết không thuộc về nhân loại mà gã vẫn luôn muốn được chứng kiến.

"A... Aaaaaaa..."

Lâm Chấp Ngọc phát ra một âm thanh đứt quãng, hổn hển từ sâu trong cổ họng.

Anh gắt gao nhìn chằm chằm bóng tối trước mặt, ngửa đầu muốn nhìn một chút công bằng của ông trời! Nhưng lại không thấy gì cả, chỉ còn sót lại hai hàng huyết lệ đỏ thẫm.

Rõ ràng sau khi bị chọc mù mắt, gọt đứt tay chân khi còn sống, bị hủy gương mặt, bị nhét vào bình hoa trở thành "show diễn dị dạng" ở cửa casino nào đó tại Đông Nam Á, hơn nữa hàng ngày còn gặp phải các loại sỉ nhục không thuộc về con người nhưng anh vẫn ngoan cường sống sót được ba tháng —

Nhưng trong nháy mắt khi nghe tin cha và em gái đã chết từ trong miệng của gã tiểu nhân Trâu Văn Bân, hơi thở cuối cùng đang bám chặt vào trái tim Lâm Chấp Ngọc đột nhiên hóa thành một lưỡi dao sắc bén, xuyên thẳng vào trái tim Lâm Chấp Ngọc, khiến anh phun ra một ngụm máu đỏ tươi!

Ngụm máu này đã tiêu hao hết sinh mệnh cuối cùng của anh.

Lâm Chấp Ngọc biết...

Anh không chống đỡ nổi nữa rồi.

Anh cũng không còn cách nào để gắng gượng tiếp... Nếu như được sống lại, anh phải báo thù cho nhà họ Lâm, cho cha mẹ, cho em gái!

"... A... A..."

Nhà họ Nguyễn... Nhà họ Nguyễn!

Nhà họ Nguyễn —!!!