Pháo Hôi Công Cộng Của Trường Nam Sinh Quý Tộc Bỗng Dưng Trở Nên Xinh Đẹp

Chương 8

Không đẹp trai như trên thẻ nhân vật, nhưng có lẽ vì sự hiện diện mạnh mẽ ngoài đời thực, trông hắn rất hoang dã, có khí chất của một nam chính trong tiểu thuyết văn học nhà nghèo, hỗn loạn, ngang ngược, mạnh mẽ, xuất hiện ở trường trung học quý tộc này, còn khác biệt hơn cả cậu, cây đậu đến từ khu ổ chuột.

Đợi nhóm người đó đi rồi, Ninh Tụng vào phòng chứa đồ lấy dụng cụ, tiện thể dọn dẹp chai rượu và đầu lọc thuốc lá.

Đây có lẽ là căn cứ của họ, hoặc không chỉ có họ đến đây, vì trong phòng đầy chai rượu và đầu lọc thuốc lá.

Nội quy trường nói rõ, Trường Công lập nam sinh Thượng Đông nghiêm cấm hút thuốc và uống rượu.

Khi cậu ra ngoài, ở bên ngoài vứt bàn ghế bỏ đi , cậu phát hiện mấy gói nhỏ rơi vãi, hình vuông.

Mẹ kiếp.

Quả nhiên, trên tầng thượng ký túc xá nam sinh có nhiều câu chuyện xưa.

Cậu cảm thấy mắt mình như bị bỏng, ngày đầu tiên đến đây đã bị chấn động bởi những điều làm vỡ tam quan của mình.

Và cậu cũng phát hiện ra một điều, đó là nhiều người đang chú ý đến học sinh đặc cách mới này.

Nhưng hiện tại, mọi người đều tỏ ra thất vọng với cậu.

Tạ ơn trời đất.

Cậu vừa dọn xong ký túc xá thì thấy tin nhắn của lớp trưởng gửi cho cậu.

Là thời khóa biểu của họ.

"Tiết sau là tiết học đàn cello, ở phòng 101 tòa nhạc, cậu nhớ đến sớm, đừng trễ buổi đầu tiên."

Ninh Tụng rửa tay, thay bộ đồng phục mùa xuân mới nhận, áo khoác đen, một hàng cúc, cài đến cổ, bên trong là áo sơ mi trắng, quần tây xám, giày da đen. Đồng phục của trường Trường Công lập nam sinh Thượng Đông không chỉ màu sắc mà cả kiểu dáng đều có hơi hướng nghiêm khắc và khổ hạnh, hoàn toàn trái ngược với sự hỗn loạn mà cậu vừa gặp trong phòng chứa đồ.

Trước khi đi, cậu nhìn mình trong gương, đồng phục trên người không vừa, làm cậu trông càng gầy gò và nhợt nhạt, như đang mặc trộm đồ của người lớn.

Nhưng vậy lại tốt, trông càng bình thường hơn, chẳng có điểm gì nổi bật.

Cậu nhìn điện thoại, còn một chút thời gian trước giờ học, nên đi làm thẻ mượn sách ở thư viện.

Thư viện Trường Công lập nam sinh Thượng Đông nằm ngay bên cạnh ký túc xá, sang trọng như một viện bảo tàng nghệ thuật.

Làm xong thẻ, cậu xem bản đồ, đi thẳng đến góc xa nhất của tầng một, nơi có phòng tạp chí.

Giờ học, gần như không thấy học sinh, chỉ có một giáo viên ngồi ở cửa chơi bài trên máy tính.

Cậu lấy một cái thẻ và đi dọc theo các kệ sách, ở kệ thứ tư, trên cùng, cậu thấy cuốn sách mình muốn đọc.

Có cả một dãy tạp chí liên quan đến trò chơi, từ phát triển trò chơi đến thể thao điện tử và giải trí điện tử, tất cả đều có.

Có lẽ vì ít người đọc loại tạp chí này nên chúng bị đặt trên kệ cao nhất.

Cậu không với tới.

Thư viện này thiết kế rất sang trọng, đẹp thì đẹp nhưng không thực dụng chút nào.

Cậu kiễng chân, dùng thẻ gõ nhẹ, gõ hai cái, gần như rơi xuống, thì từ phía sau bỗng có một cánh tay vươn ra, lấy cuốn tạp chí xuống giúp cậu.

Cậu giật mình, quay đầu lại, đặt chân xuống, chiều cao giảm đi một đoạn, đối diện với một nốt ruồi dưới cổ người đối diện.

Người đó cao hơn cậu cả một cái đầu, vai rộng, dáng người mảnh mai nhưng có vẻ là người vận động, khi cánh tay vươn ra, thân hình như đôi cánh khổng lồ bao trùm lấy cậu, như thể nếu hắn muốn xâm phạm, có thể dễ dàng bao phủ toàn bộ cậu, bao gồm cả việc cầu cứu.

Khoảng cách chiều cao đáng sợ.

Người đó đưa cuốn tạp chí vào tay cậu, có một khoảnh khắc, Ninh Tụng cảm thấy mình như bước vào trong truyện tranh, nếu không sao lại có thể thấy một chàng trai cao gầy như trong truyện tranh thế này.

Cậu phản ứng lại, nắm chặt cuốn tạp chí, vội nói: "Cảm ơn."

Lông mày của đối phương rất đặc biệt, dài và sắc, đôi mắt đen không có biểu cảm, thoạt nhìn, trông u ám, dường như không có tình yêu cũng không có du͙© vọиɠ, nhưng khuôn mặt rất thanh tú, là khuôn mặt của một học sinh giỏi, da đặc biệt đẹp, nốt ruồi trên cổ rất quyến rũ, như là khuyết điểm duy nhất trên da hắn, làm cho hắn có một chút tình cảm và du͙© vọиɠ của con người bình thường.

Cảnh tượng này, cũng là trong thư viện, so với Bách Nguyên Sùng 18 tuổi trong "Thư tình" chỉ thêm chút u ám, thiếu mỗi tấm rèm trắng bay phấp phới.

Đẹp đến mức không tưởng.

Đối phương giúp cậu lấy tạp chí xuống, rồi lại lấy một tạp chí khác "Tuần báo dành cho Nhà phát triển trò chơi", mở ra xem.