Làm Chim Hoàng Yến

Chương 2

Ngày hôm sau, tôi giả vờ như không có việc gì lên lầu đưa cà phê cho Thời Tự.

Sau khi đặt ly cafe xuống, tôi liền muốn đi ra ngoài.

Hắn nhấp một ngụm cà phê, do dự một lát, gọi tôi lại: "Cô có muốn theo tôi không?"

Tôi mơ hồ: "Theo?”

Hắn giải thích: "Trong giới chúng tôi không có bạn gái, chỉ có "theo".”

"Vậy bây giờ anh là người chưa có người “theo” sao?"

Thời Tự: "Không thể nói như vậy.”

"Vậy anh muốn tôi làm người "theo" của anh?"

"Chữ này cũng không thể dùng như vậy..."

Không hiểu.

Hai chữ "bao dưỡng" này nóng miệng lắm sao?

Hắn đặt tách cà phê xuống và đứng dậy.

Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt hắn, làm cho đường nét khuôn mặt hắn càng tao nhã.

"Ý của tôi là, mỗi tháng cho cô năm mươi vạn, cô dọn vào ở nhà của tôi, cô bằng lòng không?"

Tôi chạm vào mặt mình.

Thì ra tôi đáng cái giá này?

Tôi nói: "Cái này "theo", cần làm chuyện gì sao?"

Thời Tự trầm tư trong chốc lát: "Vẫn làm việc của thư ký, có điều thay đổi địa điểm làm việc. Vòng bạn bè vẫn đăng như thường lệ, chỉ là không thể block tôi.”

"Vậy tôi còn năm khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở thì sao?"

Thời Tự: "... Tôi trả lại cho cô.”

Tôi đã đồng ý.

Dù sao lợi ích hắn cho thật sự quá nhiều.

Ra khỏi văn phòng.

Tôi cảm thấy việc này rất kỳ quặc.

Khi đồng nghiệp đang vui vẻ trong phòng trà, tôi hỏi cô ấy: "Có phải tôi trông rất giống ai không?"

Đồng nghiệp nhìn tôi chằm chằm nửa ngày, nói tôi và Bạch nguyệt quang của tổng giám đốc có chút giống nhau.

Cô ấy cũng chưa muốn trở lại làm việc, liền dứt khoát ở đây nói chuyện phiếm với tôi.

Bạch nguyệt quang của Thời Tự học khoa kỹ thuật ở Đức, nhưng việc tốt nghiệp vẫn còn xa. 1

Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, mỗi ngày đều nổi điên trong nhóm bạn bè.

[Xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, đi nước nào? Thiên đường.]

[Vì sao người khác đều có thể sinh con, bản cung không thể?]

Trạng thái tinh thần này rất giống tôi.

Phá án xong rồi, tôi quả nhiên là tới làm thế thân cho Bạch nguyệt quang.

Tôi muốn liên kết lại với hệ thống từ trong đầu.

Nhưng vị bác sĩ tâm thần cho tôi khám kia thật sự là diệu thủ hồi xuân.

Bây giờ đầu óc tôi trống rỗng.

Tôi không có biện pháp nào, chỉ có thể suốt đêm bổ sung mấy quyển văn học nói về thế thân.

Thế thân cơ bản là yếu đuối, đáng thương lại vô cùng bất lực, sau khi Bạch Nguyệt Quang trở về liền bị bỏ rơi.

Tôi cảm thấy bản thân mình tương đối thức thời, đến lúc đó tôi có thể tự mình bỏ trốn.

Trưa hôm đó, tôi dọn vào căn hộ chung cư to lớn của Thời Tự.

Một người như tôi chỉ là trở về vị trí làm việc, chỉ là vị trí làm việc ở chỗ này tương đối sang trọng.

Thời Tự là một Bá tổng rất cổ điển.

Không thích bị người ta quấy rầy, ra ngoài sống một mình cũng không mang theo bảo mẫu.

Cơm ăn bữa trước không ăn bữa sau, sớm muộn gì hắn cũng bị bệnh dạ dày tìm tới hành hạ hắn.

Tôi ở nhà đói nửa ngày, cuối cùng cũng chấp nhận một chuyện.

"Tự lực" phải tự lực cánh sinh.

Tôi dùng phần mềm giao hàng mua thức ăn xong, sau đó vung xẻng nấu nướng.

Khi hắn trở về, tôi đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn.

Đèn trong nhà đều sáng.

Nhưng không khí đều là tĩnh lặng.

Thời Tự nở nụ cười, nhìn qua xem ra hắn rất cao hứng.

Nhưng hắn vui mừng quá sớm rồi.

Hắn ngồi xuống, gắp một chiếc đũa, lộ ra một biểu tình khó có thể giải thích.

"Có ai nói cô nấu ăn rất ngon không?"

Tôi có chút ngượng ngùng lắc đầu: "Không có, làm sao vậy?"

Hắn nói: "Vậy cô còn nấu?”

Cứng rồi.

Nắm đấm của tôi cứng rồi.

Sau khi nghe thấy âm thanh của chuyển khoản, tôi lại hạ nắm đấm xuống.

Ai lại gây khó dễ với tiền chứ?