Tôi là sinh viên đại học, lúc tôi cứu đứa trẻ đang lao ra đường thì đã bị xe tông chết.
Lúc chuẩn bị đi đầu thai, Diêm Vương đã nói để thưởng cho tấm lòng vì nghĩa quên thân của tôi, ngài đã cho tôi tự chọn nơi đầu thai.
Tôi suy nghĩ một lúc: “Tôi chọn...”
“Được rồi, ta đồng ý!”
Tôi vừa mở miệng, liền bị ngài ấy đá bay đi đầu thai.
? ? ?
Diêm Vương à, tôi biết là ngài đang vội, nhưng có thể để tôi nói hết câu có được không?
Tôi vẫn chưa nói xong mà!
Sau một lúc chìm trong bóng tối, tôi có cảm giác như bị gạt ra khỏi một thứ gì đó.
Một giọng nói vui mừng vang lên bên tai tôi: “Ra rồi, ra rồi, chúc mừng hoàng hậu, một tiểu phượng hoàng ra đời rồi… HẢ????”
Thanh âm kia đột nhiên dừng lại, có chút run run, ngữ khí vô cùng nghi hoặc: “Hoàng hậu…tiểu công chúa... là một con gà...”
Gà??
Tôi vỗ vỗ đôi cánh chưa đủ lông của mình hét lên “chíp chíp”.
Đáng ghét! Diêm Vương, ngài thật đáng ghét!
Các trưởng lão kể rằng, ngày mà ta thoát ra khỏi vỏ bọc của mình, cả thế giới đều chìm trong im lặng.
Mẹ ta là hoàng hậu của tộc Phượng Hoàng ở Bồng Lai, cha ta là đệ nhất nam nhân của tộc Phượng Hoàng.
Còn ta, Vân Thâm, công chúa duy nhất của Phượng tộc, lại thực sự là một con gà.
Nhưng mẹ ta không bao giờ nghĩ ta là gà, mẹ bảo vệ ta rất tốt.
Vào đại yến trăm ngày của ta, bà ôm ta trong tay, buộc các vị thần khen ngợi ta khắp nơi.
Khi gặp Long Vương, mẹ ta hỏi: “Có dễ thương không?”
Long Vương liếc 2 cọng tóc vừa mới mọc lưa thưa của ta, dối lòng nói: “Dễ thương.”
Mẹ ta cười hỏi: “Thật không?”
Long Vương nghẹn ngào không nói nên lời: “Thật!”
Sắc mặt của mẹ ta đột nhiên thay đổi, bà hừ lạnh một tiếng: “Vậy ngài cười đi, làm ra vẻ mặt bại liệt, đừng hù dọa con của ta.”
Long Vương cố nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười đó còn xấu hơn cả khóc.
Khi ta trưởng thành cha ta bận tìm phu quân cho ta.
Cha mẹ đã lập sẵn kế hoạch tốt đẹp cho tương lai của ta.
Nhìn thấy hình hài máu phượng hoàng nhưng mặt gà của ta, họ sợ rằng ta phải thủ tiết đến bạc đầu.
Nhìn trái chọn phải, chàng trai xui xẻo mà ông chọn chính là Thiên Hạo, hoàng tử đại diện tộc Kỳ Lân một mình đến dự yến.
Hoàng đế tộc Kỳ Lân có tình cảm sâu đậm với mẹ ta nhưng lại bại dưới tay cha ta, từ đó trở về sau ông ta không còn đặt chân đến Bồng Lai nữa.
Vì thế đã tạo điều kiện thuận lợi cho cha ta ra tay dụ dỗ: “Thiên Hạo, muội muội lớn lên con có muốn lấy muội muội không?”
“Nhưng muội muội có vẻ không xinh đẹp lắm...”
Dám nói con gái ông đây không đẹp sao?
Cha ta cố nén cơn giận, tiếp tục thể hiện ra nét mặt dễ chịu dỗ dành hắn: “Con thấy ta và mẹ của muội muội có đẹp không?”
“Đẹp.”
“Đúng vậy, muội muội của con là do chúng ta sinh ra, sau này nhất định sẽ là tuyệt sắc giai nhân.”
Hoàng Tử năm ấy còn chưa tới trăm tuổi, chưa bước chân ra giang hồ, không biết thiên hạ hiểm nguy, bị cha ta nửa dụ dỗ nửa lừa gạt hứa hôn với ta.
Chuyện này bị hoàng đế Kỳ Lân tộc phát hiện, ông ta liền đuổi đến cửa mắng: “Lão Huyền Thanh khốn kiếp, năm đó ngươi cướp đi người ta yêu, bây giờ lại mưu hại con trai ta, mau ra đây tính sổ.”
Người yêu này là mẹ ta.
Tình địch gặp nhau, tức giận đỏ mắt, cha ta khinh bỉ nói: “Công chúa duy nhất của Phượng tộc của hồi môn còn không đủ để ông thoả mãn sao?”
Hoàng đế Kỳ Lân tộc tức giận, nhưng khi nhìn thấy mẹ ta, sự kiêu ngạo của ông ta ngay lập tức mất đi.
Mẹ đang ôm ta : “Ta biết, các ngươi đều coi thường con gái mang hình hài là gà của ta, nhưng các ngươi thì biết cái gì? Con bé thuộc về siêu tiến hóa, đến khi con bé tiến hóa nhất định sẽ trở thành một con phượng đẹp nhất thế giới.
Ừm……
Mẹ ta vẫn giữ quan điểm siêu tiến hóa.