Cao Diệp Phỉ và Liên Minh bất hòa, nước với lửa vốn đã là chuyện ai cũng biết. Nói đâu xa, chuyện Liên minh nghiên cứu bất hợp pháp cũng là do Cao Diệp Phỉ phanh phui.
Cam Uyển còn muốn hỏi thêm, nhưng tiếng chuông vào lớp đã vang lên.
Diêm Vương bước đến trước hàng, mọi người thấy vậy liền im bặt.
Thấy học trò ngoan ngoãn, Diêm Vương cũng tạm hài lòng: "Triệu hồi linh thú!"
Mọi người tản ra, đứng yên vị trí. Cam Uyển theo thói quen nhìn sang khoảng trống bên phải, một con chuột hamster trắng to tướng tỏa ánh sáng nhàn nhạt nhanh chóng xuất hiện, đó chính là linh thú của cậu - Mập.
Cơ thể trắng muốt như cục bông, hai má phúng phính, cặp tai nhỏ xinh hình cánh hoa, bộ râu dài thượt, đôi mắt đen láy, chiếc mũi hồng hồng, hai chân trước ngắn ngủn, và cái đuôi ngắn củn hình cầu.
Tuy hình dáng giống chuột hamster, nhưng nó lại tròn quay như một quả bóng lông.
Bị triệu hồi, Mập dụi dụi mắt bằng hai chi trước mũm mĩm, ngáp một cái rõ to với vẻ ngái ngủ, phát ra tiếng "Chíp" mềm mại đáng yêu.
Cái bụng tròn vo của nó cũng theo đó mà rung rinh, trông mềm mại đến mức ai nhìn cũng muốn lao đến ôm chầm lấy.
Nghe tiếng ngáp, Cam Uyển lập tức quên luôn chuyện của Cao Diệp Phỉ, vội vàng chạy đến vuốt ve nó.
Đúng như dự đoán, Diêm Vương đã nhìn sang.
Da đầu Cam Uyển tê rần, nhưng Mập vẫn phớt lờ Diêm Vương như mọi khi.
Ngáp xong, nó ngồi bệt xuống đất, ngủ tiếp.
Thấy cảnh này, sắc mặt Diêm Vương đen như đít nồi, những người khác thì nhịn cười.
"Mập, dậy nào!" Cam Uyển lo lắng lay lay nó, nhưng chẳng có tác dụng gì, vừa đặt mông xuống đất, đầu nó đã gật gù như sắp ngủ đến nơi.
Cam Uyển chỉ muốn khóc thét, cậu nhìn sang những người khác, linh thú của họ sau khi xuất hiện đều ngoan ngoãn ngồi cạnh chủ nhân.
Mặt Diêm Vương đã đen sì, nhưng vẫn chưa nổi giận.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Diêm Vương vỗ tay, giục mọi người bắt đầu vận động, dẫn linh thú chạy bộ khởi động.
Duy trì hình dạng linh thú đòi hỏi linh lực và thể lực, cho linh thú chạy bộ không phải chuyện gì khó, đây chỉ là màn khởi động, giúp cho việc luyện tập sau đó thuận lợi hơn.
Đội ngũ nhanh chóng di chuyển, nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, các linh thú đều hăm hở chạy ra ngoài, rượt đuổi nhau trên sân tập.
Không ít chủ nhân vừa chạy vừa trò chuyện cùng linh thú của mình.
Cam Uyển vội vàng lay lay con chuột hamster lười biếng bên cạnh: "Mập, đừng ngủ nữa, dậy nào!"
Mập mơ màng mở mắt, nhìn thấy Cam Uyển thì vui mừng khôn xiết.
Nó ngã vật xuống đất, kêu "Chíp" một tiếng, sau đó dùng hai chân trước ngắn ngủn nhấc bổng Cam Uyển đặt lên bụng mình, nó muốn ngủ cùng Cam Uyển.
"Đừng ngủ nữa, chúng ta phải chạy bộ." Cam Uyển ngồi trên bụng nó, cảm nhận lớp lông mềm mại, vừa hạnh phúc vừa đau khổ.
"Chíp..."
"Dậy chạy bộ nào, nhìn xem mày béo thành cái dạng gì rồi, tao còn chẳng thấy chân mày đâu nữa kìa!" Cam Uyển vừa vỗ vào cái bụng bự của nó vừa đau lòng nói.
Người ta thường nói linh thú giống chủ, nhưng cậu béo lắm thì cũng chỉ hơi mũm mĩm thôi, sao Mập lại có thể béo đến mức không thấy chân đâu thế này?
"Chíp!"
Nghe vậy, Mập cuống quýt, ngủ cũng không yên nữa, nó lật người ngồi dậy.
Ngồi xong, nó hít một hơi thật sâu, cố gắng duỗi thẳng chân cho Cam Uyển xem.
Nó hành động quá nhanh, Cam Uyển bị cái bụng của nó đẩy ngã lăn ra đất.
Đứng dậy, Cam Uyển nhìn theo động tác của nó, kết quả chân thì chưa thấy đâu, đã thấy một cái bàn chân hồng hào.
Điều này khiến Cam Uyển càng thêm bi phẫn: "...Chân ngắn không phải là cái cớ."
Đã béo rồi mà chân còn ngắn nữa chứ!
Cam Uyển thật lòng cảm thấy, không phải linh thú nào cũng giống chủ, Mập chắc chắn là bị đột biến gen rồi.
Lúc này, những linh thú chạy nhanh đã hoàn thành một vòng sân tập.
Được ra ngoài hít thở không khí trong lành, các linh thú đều rất vui vẻ, cảm nhận được tâm trạng phấn khích của linh thú, các chủ nhân cũng cười rạng rỡ.
"Mày mau đứng dậy cho tao!" Cam Uyển nhìn mọi người rồi lại nhìn Mập không nghe lời, vội vàng chạy đến kéo con chuột hamster lười biếng dậy.
"Chíp." Bị ép đứng dậy, Mập bươn đôi chân ngắn, uể oải chạy quanh sân tập.
Cam Uyển chạy theo nó.
Lúc Cam Uyển kéo được nó chạy xong một vòng, những người khác đã chạy xong năm vòng, tập trung lại thành hàng ngũ chỉnh tề.
Diêm Vương đứng trước đội ngũ, nhìn chằm chằm hai người chậm hơn người ta cả quãng đường.
Bị nhìn chằm chằm như thế cho đến khi về hàng, Cam Uyển cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Từ giờ đến khi kết thúc vòng loại theo nhóm, tất cả các tiết học tiếp theo đều là luyện tập đối kháng, tự mình lập nhóm, lập xong đến đây đăng ký." Diêm Vương nói.
Nghe vậy, mọi người reo hò ầm ĩ.
Linh thú là bạn đồng hành cũng là vũ khí của họ khi vào dị giới, vì vậy mỗi linh thú đều phải học cách chiến đấu với dị thú. Các tiết thực hành của họ đa số đều xoay quanh việc này, đây cũng là hạng mục mà họ thích nhất.
Hình dạng linh thú đều là động vật, đồng thời cũng kế thừa đặc tính của chúng. Loài hung dữ thì giỏi tấn công, loài nhỏ nhắn thì thường nhanh nhẹn, cũng có loài giỏi phòng thủ hoặc dùng độc.
Khi xâm nhập dị giới, được yêu thích nhất dĩ nhiên là linh thú có sức tấn công mạnh mẽ, tiếp theo là loài giỏi dùng độc hoặc tấn công diện rộng, sau đó là loài nhanh nhẹn nhưng sức tấn công yếu hơn, cuối cùng là loài chủ yếu phòng thủ.
Còn những loài có thể điều khiển thủy hỏa hoặc trị liệu thì cực kỳ hiếm, thường không nằm trong bảng xếp hạng.
Linh thú của Mập là gấu, thân hình to lớn, dễ nổi giận, sức tấn công rất mạnh.
Linh thú của Gầy là bọ cạp, có thể làm tê liệt thậm chí dễ dàng gϊếŧ chết kẻ địch bằng nọc độc, giỏi ẩn nấp, khả năng phòng thủ cũng khá.
Còn Cam Uyển, Mập của cậu...
Chẳng mấy chốc, mọi người đã tìm được đồng đội, Cam Uyển nhìn xung quanh, cậu lại bị bỏ rơi, cô đơn một mình.
Bị bỏ lại, Cam Uyển theo thói quen nhìn Diêm Vương.
Diêm Vương nhìn Cam Uyển với vẻ mặt đáng thương, khóe miệng giật giật, quyết định làm lơ: "Đừng có lười biếng!"