Viên sĩ quan á khẩu, muốn nói thêm gì đó nhưng nghẹn lại, chẳng thốt nên lời.
"Cút!"
Tên sĩ quan không dám nhiều lời, vội vàng lui ra.
Cửa vừa đóng, Cam Uyển đã bay vèo tới, lượn lờ quanh Cao Diệp Phỉ, "Sao anh lại muốn rút quân?"
Mấy chuyện đấu đá nội bộ của tầng lớp thượng lưu, Cam Uyển không hiểu, người thường cũng chẳng có ai hiểu.
Vẻ mặt Cao Diệp Phỉ vẫn còn giận dữ.
"Chỉ là bảo anh canh cổng, đâu có bảo anh tự mình ra đó đứng gác, sao anh không đi? Hơn nữa làm vậy khác nào tự chuốc lấy phiền phức, Liên minh chắc chắn sẽ nhân cơ hội này kiếm chuyện với anh cho xem." Cam Uyển nói.
Cao Diệp Phỉ cười khẩy, "Nếu chỉ là đứng gác, vậy có hay không có thì khác gì nhau? Dị giới rộng lớn như vậy, có mấy người đứng ở cổng thì an toàn hơn được bao nhiêu?"
Cam Uyển ngẩn người, Cao Diệp Phỉ nói cũng có lý.
Chắc do đang bực bội nên Cao Diệp Phỉ mới nói nhiều như vậy, "Bọn họ chỉ muốn nhân cơ hội này tiêu hao bớt dị thú, tạo điều kiện cho việc thám hiểm sau này. Đáng lẽ đây là nhiệm vụ của đội tiên phong, nhưng hiện tại đội tiên phong sỉ số thương vong cao, người nào khôn ngoan một chút cũng không muốn vào đó chịu chết, tự nhiên phải tìm kẻ thay thế."
Nói đến đây, Cao Diệp Phỉ cười lạnh, "Lần này đi vào, toàn bộ đều phải chết."
Cam Uyển nghe mà lạnh sống lưng, tuy biết đây chỉ là mơ nhưng cậu vẫn cảm thấy rợn tóc gáy.
Trường học của cậu cũng đang tổ chức đội ngũ, mỗi khối hai lớp...
"Vậy Liên minh bảo anh đi làm gì?" Cam Uyển hỏi.
Nếu lần này đi vào đều là chịu chết, vậy Cao Diệp Phỉ đi hay không đi thì có khác gì nhau?
Cao Diệp Phỉ nhìn Cam Uyển, ánh mắt như đang suy tư điều gì.
"Đừng có giả câm, nói đi."
"Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
"... Là lương tâm của anh, tôi không quan tâm anh thì quan tâm ai?"
Cao Diệp Phỉ không phủ nhận cũng chẳng đồng ý với cách gọi "lương tâm" của Cam Uyển, "Người chết thì phải có kẻ đứng ra chịu trách nhiệm. Tôi cũng chẳng có hứng thú đi cứu người."
Cam Uyển ngẩn người.
Cao Diệp Phỉ đi, cứu người bất lợi, là sai.
Cao Diệp Phỉ không đi, xảy ra chuyện người chết, cũng là sai.
Liên minh chính là nhắm chắc sẽ có rất nhiều người chết, tìm Cao Diệp Phỉ đi để đổ tội?
Cam Uyển đánh giá Cao Diệp Phỉ, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ hoang đường, "Chẳng lẽ anh thực ra là một người tốt bụng?"
Cao Diệp Phỉ nhướng mày, chưa từng có ai dùng từ "người tốt bụng" để hình dung anh.
Thấy Cao Diệp Phỉ im lặng, Cam Uyển càng thêm tin tưởng, tên này bề ngoài lạnh lùng khó gần, nói không chừng bên trong lại là một kẻ mềm lòng dễ dụ.
Cam Uyển thở dài, vội vàng tận tâm chỉ bảo, "Bọn họ bảo anh đi thì anh cứ đi. Anh không đi, đợi xảy ra chuyện, bọn họ nhất định sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu anh. Anh đi rồi, xảy ra chuyện, anh cứ cứu, gõ trống khua chiêng mà cứu, cứu được thì cứu, không cứu được thì thôi, chuyện trong dị giới vốn dĩ khó nói trước, cứu không được người cũng là bất đắc dĩ."
"Đây là hành động do Liên minh tổ chức, anh đã làm hết sức mình rồi, vậy xảy ra chuyện trách nhiệm thuộc về Liên minh, cho dù muốn trách cũng trách không đến đầu anh. Nói không chừng anh còn có thể có được danh tiếng dốc lòng cứu người, tốt biết bao."
"Thời buổi này, ai mà chẳng phải diễn? Bọn họ diễn với anh, anh cứ diễn lại với bọn họ, sao phải ngốc nghếch đi làm kẻ thế tội?"
Sợ Cao Diệp Phỉ không tin, Cam Uyển bày ra vẻ mặt nghiêm túc, ra sức khuyên nhủ: "Tin tôi đi, tôi sẽ không hại anh đâu, tôi là lương tâm của anh mà!"
Cao Diệp Phỉ không nói gì, chỉ nhìn Cam Uyển với ánh mắt sâu thăm thẳm.
Bị anh nhìn đến mức sởn gai ốc, Cam Uyển vội vàng lùi lại.
Trốn ra xa rồi, Cam Uyển mới dám vươn cổ quan sát.
Chỉ thấy Cao Diệp Phỉ không biết từ đâu lôi ra một con dao găm đen nhánh, đặt lên bàn, ngay bên cạnh chiếc cốc Cam Uyển vừa uống nước.
Nhìn thấy con dao, Cam Uyển lập tức xù lông như một con mèo, giơ vuốt, cực kỳ hung dữ!
Cao Diệp Phỉ lúc nào thì giấu dao găm trên người, sao cậu không biết?
Tên điên này thật sự muốn đâm cậu một nhát thử xem sao?
Cậu còn tưởng Cao Diệp Phỉ đã bỏ ý định từ lâu rồi, không ngờ hắn ta vẫn luôn mang theo hung khí bên mình, muốn lén lút đâm cậu một nhát?
"Tên này..." Cam Uyển tức giận nghiến răng.
Cao Diệp Phỉ đặt dao xuống, đi về phía Cam Uyển.
Cam Uyển sợ hãi vội vàng bay sang chỗ khác.
Cao Diệp Phỉ đi lướt qua người Cam Uyển, ung dung trở về giường, sau đó dưới ánh mắt căng thẳng của Cam Uyển, thản nhiên phủi phủi chăn, nằm xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Cam Uyển xù lông gầm gừ trừng mắt nhìn anh, không biết có phải ảo giác hay không, cậu hình như nhìn thấy khóe môi Cao Diệp Phỉ hiện lên một nụ cười, không phải kiểu cười lạnh hay chế giễu như trước, mà là nụ cười thích thú khi phát hiện ra điều gì đó thú vị.
Nụ cười ấy khiến Cam Uyển ngẩn người, nhưng chỉ trong chớp mắt, Cao Diệp Phỉ đã trở lại với vẻ mặt vô cảm.
Thấy Cao Diệp Phỉ ung dung nhắm mắt ngủ, Cam Uyển tức giận, cậu giơ nắm đấm về phía Cao Diệp Phỉ ra uy hϊếp.
Cao Diệp Phỉ như lão tăng nhập định, kiên quyết không để ý đến cậu.
Cam Uyển ấm ức bay lượn quanh Cao Diệp Phỉ hai vòng, sau đó chú ý tới con dao găm trên bàn.
Cậu cầm con dao lên, con dao nhìn không lớn, nhưng cầm khá nặng tay, còn có thể cảm nhận được hơi lạnh toát ra, vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm.
Một chốc lát, Cam Uyển đã muốn nhét vào túi mang đi, nhưng mà đây là trong mơ...
Cam Uyển đảo mắt, liếc nhìn "kho vũ khí nhỏ" của Cao Diệp Phỉ.
Cậu cười xấu xa cầm con dao bay về phía tủ quần áo, sau khi đặt con dao vào trong, cậu thò nửa người vào, loay hoay một hồi lâu.
Loay hoay mãi, cuối cùng cũng xong.
Xong xuôi, cậu đặt con dao về chỗ cũ, khẽ ho khan một tiếng, chắp hai tay sau lưng, bay đến trước giường.
"Không chơi với anh nữa, tôi về ngủ rồi." Nói xong, Cam Uyển biến mất tại chỗ.
Không nghe thấy động tĩnh gì nữa, Cao Diệp Phỉ từ từ mở mắt.
Anh ta quan sát xung quanh, xác nhận không thấy Cam Uyển đâu, lúc này mới nhìn về phía tủ quần áo. Từ nãy đến giờ, Cam Uyển cứ lúi húi ở đó, loay hoay một hồi lâu.