Sau Khi Chọc Tức Vị Nguyên Soái Bạo Ngược, Cả Tinh Tế Đều Nổ Tung?!

Chương 9

Bước xuống giường, Cao Diệp Phỉ đi đến tủ quần áo, kéo cửa tủ, để lộ ra một tủ đầy vũ khí.

Anh ta lấy ra một con dao găm, quay đầu nhìn Cam Uyển, rồi lại đặt nó trở lại, sau đó đưa tay về phía thanh trường đao lạnh lẽo bên cạnh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cam Uyển lập tức rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra.

Cậu nhảy bật khỏi giường, như thể đang đối mặt với kẻ thù, "Anh muốn làm gì?"

Cam Uyển lơ lửng trên không trung, hai tay khoanh trước ngực, cả người toát ra vẻ từ chối, "Tôi nói cho anh biết, tôi là lương tâm của anh đấy, nếu anh gϊếŧ tôi, anh sẽ thực sự trở thành kẻ vô lương tâm!"

"Hơn nữa, tôi chết rồi chắc chắn anh cũng không sống nổi đâu." Cam Uyển chưa bao giờ thấy giấc mơ nào mà người trong mơ lại dám gϊếŧ chủ nhân của giấc mơ như vậy.

... Nhưng mà, chẳng phải những cơn ác mộng đều diễn ra theo cách này sao?

Chẳng lẽ là do áp lực thi cử quá lớn nên cậu mới gặp ác mộng?

"Tsk." Cao Diệp Phỉ nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, một lúc sau, anh ta mới từ bỏ ý định muốn chọc thủng trán Cam Uyển để xem thử.

"Anh tặc lưỡi đấy, tôi nghe thấy anh tặc lưỡi đấy!" Cam Uyển nổi đóa.

Cao Diệp Phỉ đóng tủ lại, đi về phía giường.

Cam Uyển vội vàng tránh ra, lượn sang phía tủ quần áo.

Nguy hiểm tạm thời được giải trừ, Cam Uyển tập trung sự chú ý vào chiếc tủ, tên điên này thực sự biến tủ quần áo thành kho vũ khí sao?

Cậu áp sát vào tủ, thò đầu qua khe cửa nhìn vào bên trong.

Nói chứ, đồ đạc bên trong khá đầy đủ, dao găm, trường đao cái gì cũng có, thậm chí có những thứ mà Cam Uyển chưa từng thấy bao giờ.

Ở góc tủ còn có một hộp thuốc, có dấu vết đã từng bị mở ra, Cam Uyển không chắc có phải là hộp thuốc mà Cao Diệp Phỉ đã dùng để băng bó vết thương cho cậu trong giấc mơ đầu tiên hay không, trông khá giống.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng "kho vũ khí nhỏ" này, Cam Uyển quay đầu nhìn Cao Diệp Phỉ, "Anh sẽ không phải là thường xuyên bị ám sát đấy chứ?"

Cao Diệp Phỉ liếc nhìn cậu.

Cam Uyển cảm thấy mình đã phát hiện ra sự thật, Cao Diệp Phỉ chắc hẳn đã từng bị ám sát không ít lần, vì vậy anh ta mới bày ra cái cảnh tượng này trong phòng ngủ của mình.

Nhận thức được điều này, Cam Uyển ngay lập tức vui vẻ.

Cậu khoanh chân lơ lửng trên không trung, cười hì hì chế nhạo, "Anh đây rốt cuộc là bị bao nhiêu người ghét vậy?"

Lúc này, Cam Uyển không còn sợ Cao Diệp Phỉ nữa, cậu vừa thử rồi, cậu vẫn có thể xuyên qua đồ vật, còn việc có thể bị chạm vào hay không thì phải xem cậu có cho phép hay không!

Dù sao thì đây cũng là giấc mơ của cậu.

Cao Diệp Phỉ rót một ly nước, ngồi bên giường từ từ uống, hoàn toàn không để tâm đến lời chế nhạo của Cam Uyển.

Cam Uyển lượn qua, dùng giọng điệu kiên nhẫn như đang dạy dỗ con trai mà khuyên nhủ, "Nói cho anh biết nhé, tính khí nóng nảy, tâm địa xấu xa như anh thì phải sửa đổi đi, nếu không ngoài tôi ra còn ai có thể chịu đựng được anh nữa? Cứ tiếp tục như vậy, cẩn thận sau này đến vợ cũng không lấy được, cả đời cô độc đấy."

Chiếc ly trên tay Cao Diệp Phỉ hơi nghiêng xuống, anh ta dường như chẳng mảy may lo lắng về việc không lấy được vợ, cứ như thể đã chấp nhận số phận sẽ sống cô độc cả đời vậy.

Cao Diệp Phỉ uống nước hồi lâu mà lượng nước trong ly vẫn chẳng vơi đi tí nào.

Cam Uyển tò mò nhìn vào, thì thấy hơi nước bốc lên nghi ngút từ ly nước, rõ ràng là Cao Diệp Phỉ bị "mèo lưỡi" [1], uống hồi lâu mà chẳng nuốt được giọt nào!

Cam Uyển càng thêm vui vẻ, vội vàng ghé sát vào, phồng má thổi phù phù hai cái vào ly nước, "Nào nào nào, tôi thổi cho nguội bớt, để anh cảm nhận hơi ấm của mùa xuân nhé."

Cậu đây vừa làm cha vừa làm mẹ, lại còn phải làm cả lương tâm nữa, đúng là không dễ dàng gì!

Cao Diệp Phỉ nhấc ly nước lên định né tránh, nhưng đã quá muộn, Cam Uyển đã kề sát miệng vào thành ly mất rồi.

Bị "đâm thẳng vào mặt" như vậy, Cam Uyển cũng chẳng hề bận tâm, tiếp tục phồng má thổi phù phù.

Nhìn thấy vậy, Cao Diệp Phỉ cau mày, anh ta đứng dậy, đặt mạnh ly nước lên bàn, không uống nữa.

"Haizz, anh đúng là không biết điều..." Cam Uyển cười khoái chí, hóa ra Cao Diệp Phỉ còn mắc bệnh sạch sẽ nữa chứ.

"Anh thật sự không uống nữa à? Không uống thì tôi uống đấy." Cam Uyển bưng ly nước lên.

Cao Diệp Phỉ nhìn thoáng qua, dường như ngay cả chiếc ly mà Cam Uyển đang cầm trên tay, anh ta cũng không muốn động vào nữa.

Cam Uyển cố ý uống một ngụm, "Ngon thật đấy."

Mắc bệnh "mèo lưỡi", sạch sẽ, tính cách méo mó, động một tí là muốn gϊếŧ người, lại còn bị người ta ám sát hàng ngày, trên đời này sao lại có người rắc rối như vậy chứ?

Cam Uyển đang định nhân cơ hội "chọc" thêm vài câu nữa, thì tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Một người đàn ông mặc quân phục bước vào, Cam Uyển nhìn sang, vẫn là người kia, có vẻ như anh ta là lính liên lạc hoặc cận vệ của Cao Diệp Phỉ.

Cam Uyển lượn qua, chắn ngang giữa hai người, viên sĩ quan vẫn không nhìn thấy cậu, coi cậu như không khí.

Cao Diệp Phỉ nhìn thấy, liền dịch người sang một bên.

"Nguyên soái, quân khu vừa nhận được tin, Liên minh quyết định sẽ mở cửa dị giới Song Khánh cho người thường sớm hơn dự kiến. Bọn họ ra lệnh, hy vọng trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể đóng quân gần lối vào, đảm bảo an toàn tối đa cho những người đó." Viên sĩ quan báo cáo.

Cao Diệp Phỉ nhíu mày, "Chuyện từ khi nào vậy?"

"Cái này... Liên minh đã âm thầm hành động từ một tuần trước, các bộ phận và phe phái khác nhau đều đã bắt đầu tuyển chọn đội ngũ, dự kiến thời gian bắt đầu thám hiểm là vào đầu tháng sau."

"Tiến hành theo kế hoạch ban đầu, rút quân về doanh trại." Giọng Cao Diệp Phỉ lạnh lùng, Cam Uyển có thể nghe ra anh ta đang tức giận.

"Vậy còn Liên minh bên kia?" Viên sĩ quan khó xử.

Theo lý thuyết, Liên minh là tổ chức có thẩm quyền cao nhất, quân khu là một trong những thế lực dưới trướng Liên minh, Cao Diệp Phỉ với tư cách là Nguyên soái phải chịu sự quản lý của Liên minh.

Liên minh ra lệnh đóng quân, nhưng Cao Diệp Phỉ lại hoàn toàn phớt lờ, muốn rút quân về triều, điều này giống như vị tướng quân thời cổ đại, bất chấp ý muốn và sắc mặt của hoàng đế, tự ý quyết định rút quân.

Cam Uyển chỉ cần dùng ngón chân cũng có thể đoán được, người của Liên minh sau khi biết chuyện sẽ có sắc mặt khó coi đến mức nào.

Nhưng tiếc là, đây chỉ là giấc mơ.

"Bảo bọn họ có ý kiến gì thì đến tìm tôi." Giọng Cao Diệp Phỉ càng thêm khó chịu, dường như đang vô cùng tức giận.

Viên sĩ quan do dự, không rời đi.

"Còn chuyện gì nữa?"

Trên mặt viên sĩ quan đã lấm tấm mồ hôi, "Nhưng nếu làm như vậy, e rằng những người tiến vào dị giới sau này sẽ chết rất nhiều..."

"Vậy thì sao?" Cao Diệp Phỉ cười lạnh, vẻ mặt u ám, "Liên minh còn chẳng quan tâm đến tính mạng của bọn họ, cứ thế đẩy bọn họ đi chịu chết, anh lo lắng cái gì?"

…………

[1] "Mèo lưỡi": người sợ nóng, không ăn/uống được đồ nóng.