Thẩm Nham nói: “Nếu như em chọn kịch bản này, đến khi khởi quay sợ là sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.”
Bởi vì đạo diễn Quý Minh Hà nổi tiếng cực kỳ khắt khe với diễn viên. Một đạo diễn lớn không sợ đốt tiền, nếu ông ta đã không hài lòng thì một cảnh có thể quay đi quay lại hàng chục đến hàng trăm lần, đã vậy còn mắng chửi xối xả người khác, nghe nói nữ chính trong bộ phim trước của ông ta đã bị mắng đến bật khóc.
Nếu Diệp Mặc muốn nhận kịch bản này, đến lúc ấy có thể tưởng tượng được cô sẽ bị đạo diễn Quý mắng thê thảm đến mức nào. Hơn nữa, nếu như đến lúc đó kỹ năng diễn xuất của Diệp Mặc vẫn chưa cải thiện, chỉ sợ cô sẽ bị đuổi khỏi đoàn phim luôn.
Nói chung, lợi ích mà bộ phim này mang lại rất cao nhưng rủi ro cũng không nhỏ.
Về phần “Đấu tâm kế”, đây là bộ phim chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, đã có tên tuổi riêng và vô số người hâm mộ. Đạo diễn của bộ này là Lý Trình, phim cung đấu là lĩnh vực ông ta khá thoải mái, trước đó ông ta đã từng quay hai bộ phim cung đấu, cả hai bộ đều được đón nhận nồng nhiệt. Hiện tại nếu ông ta đảm nhận bộ “Đấu tâm kế” này, chưa nói đến những thứ khác, ít nhất những thứ cơ bản nhận được sẽ phải có.
Cuối cùng chính là “Hoa rơi khắp thành”, đây là một bộ phim tiên hiệp, kịch bản gốc cũng là một cuốn tiểu thuyết giống như “Đấu tâm kế”, cơ bản cũng không tồi. Tiểu thuyết gốc kể về nhân vật nữ chính là một đoá sen thành tinh đã cứu được một vị thượng thần tiên giới, sau đó giữa hai người đã phát sinh ra hàng loạt yêu hận tình thù.
Những kịch bản như thế này khá giống với những bộ phim tiên hiệp đã xuất hiện trên thị trường. Mặc dù đã lỗi thời rồi nhưng điểm mới lạ duy nhất là tính cách ngu ngốc xấu xa của nữ chính, rất lôi cuốn.
Một kịch bản cũ rích như thế này rất thử thách đối với tay nghề của đạo diễn, làm thể nào để khiến cốt truyện lỗi thời này trở nên hấp dẫn người xem. Tuy nhiên đạo diễn bộ này là Trịnh Húc, cũng là một gương mặt quen thuộc, năng lực chỉ đạo của ông ta đã được bảo đảm rồi.
Thẩm Nham nhìn Diệp Mặc: “...Ba kịch bản này, em xem xem mình thích cái nào.”
Diệp Mặc nhìn trái liếc phải, trong lòng có chút do dự.
“Em không thể chọn tất cả sao?” Cô nhìn người đại diện với ánh mắt tha thiết.
Thẩm Nham suy nghĩ một chút: “Cũng không phải là không có khả năng, cả ba bộ phim này cảnh diễn của em không nhiều, thời gian cũng bị sắp xếp trùng nhau…”
Những vai diễn được giao cho Diệp Mặc trong “Truy đuổi” và “Đấu tâm kế” đều là vai phụ, còn là kiểu chết sớm nữa, khả năng sẽ quay rất nhanh, nói không chừng chưa đầy một tháng đã xong rồi.
Còn vai diễn được giao cho Diệp Mặc trong “Hoa rơi khắp thành” là vai nữ chính. Cũng không biết vị đạo diễn Trịnh này có nghe tin đồn về Diệp Mặc bình hoa di động hay chưa mà lại dám để cô đóng vai nữ chính, cũng rất dũng cảm, dám mạo hiểm.
“Như vậy em muốn cả ba?” Thẩm Nham nhìn Diệp Mặc dò hỏi.
Diệp Mặc: “Nếu như có thể thu xếp được thời gian thì em đều nhận hết!”
Thẩm Nham: “Được…”
Anh cúi đầu nhìn thời gian, nhận ra đã là buổi chiều rồi, liền nói: “Ngày mai anh sẽ liên lạc với ba đạo diễn này. Anh đã xem qua lịch trình, có lẽ bộ phim “Đấu tâm kế” sẽ vào đoàn phim trước, phân cảnh của em chỉ chiếm hai mươi tập, Tổng cộng thời gian cũng khoảng năm sáu tập phim, chưa đầy nửa tháng là có thể quay xong rồi.”
Sau “Đấu tâm kế”, có lẽ sẽ tiếp tục tới “Truy kích”, Diệp Mặc càng có ít cảnh quay hơn trong “Truy kích”, cũng chỉ cần chưa đầy nửa tháng là hoàn thành.
Thẩm Nham nghĩ đến đây lại nhìn sang Diệp Mặc, nghiêm túc hỏi cô: “Thật sự không muốn anh tìm cho em một giáo viên diễn xuất khác sao?”
Diệp Mặc: “...Thật sự không cần thiết!”
Thẩm Nham thở dài.
…
Khoảng sáu giờ Diệp Lâm tới đón Diệp Mặc, hai người cùng nhau về nhà.
Diệp Mặc sau khi đã ngồi trên xe liền duỗi thẳng chân tay cho dễ chịu.