Mị Trở Thành Thần Toán Nhờ Vào Hệ Thống Hóng Drama

Chương 22

“…Mẹ” Diệp Mặc chủ động bước tới trước, dang tay ôm bà ta, nói cảm ơn: “Cảm ơn mẹ, con rất thích căn phòng này.”

Nguyễn Nhàn Nguyệt có lẽ không thường xuyên thân thiết với người khác, lúc này bị Diệp Mặc ôm lấy, bà ta cứng người một giây, sau đó mới từ từ thả lỏng ra, vòng tay ôm lại Diệp Mặc: “Con thích là được rồi.”

Diệp Mặc mỉm cười.

Tất nhiên cô sẽ thích nó rồi. Cô đương nhiên sẽ thích một căn phòng được dựng nên bằng sự quan tâm và tiền bạc.

Chỉ là Diệp Mặc vẫn cho rằng Nguyễn Nhàn Nguyệt không thích bản thân cho lắm, suy cho cùng thì từ khi cô tới nhà họ Diệp, bà ta cũng không nói chuyện nhiều với cô, thái độ cũng không nóng không lạnh, nhưng bây giờ xem ra…

Có thể người ta chỉ đơn giản là mắc bệnh sợ xã hội?

Đến bữa tối, Diệp Mặc cuối cùng cũng gặp được người anh cả rẻ mạt của bản thân.

Diệp Lâm trông có vẻ là một người đàn ông thận trọng, lịch sự nho nhã. Anh ấy mặc một bộ âu phục màu xám và đeo kính gọng mỏng màu vàng, dáng người rất cao, đứng ở đó khiến người ta liên tưởng đến một tính từ - “cặn bã có văn hoá.”

“Xin lỗi, ở công ty có việc gấp cho nên anh về muộn.” Diệp Lâm vừa mở miệng đã tỏ ra áy náy với Diệp Mặc, anh ấy nhìn Diệp Mặc cười hỏi: “Em là Mặc Mặc phải không? Quả nhiên rất giống mẹ.”

Diệp Mặc cũng cười với anh ấy, gọi một tiếng: “Anh cả!”

Diệp Chí Bằng hỏi anh ấy: “Không phải cha đã bảo con về sớm rồi sao? Con thì giỏi rồi, giờ này mới chịu về, để Mặc Mặc chờ con gần hết ngày rồi.”

Diệp Lâm xin lỗi: “Con thực sự không cố ý, con đã dự định buổi trưa sẽ về nhà rồi, nhưng có chút chuyện đột xuất con thật sự không thể trốn về được…”

[Cách đây hai ngày có một nhân viên của Diệp thị đột tử, gia đình của anh ta đã treo băng rôn náo loạn ở dưới công ty hai ngày nay...]

Cảm ơn 888. Sau khi Diệp Lâm nói xong, 888 trong đầu cô lập tức chia sẻ tin tức: [Trưa hôm nay gia đình kia lại đến, từ trên tòa nhà Diệp thị đổ sơn đỏ xuống dưới, cho nên anh cả của ký chủ mới trở về muộn như vậy!]

[Chỉ là…]

Giọng điệu của 888 có chút hóng hớt: [Anh cả của ký chủ không biết rằng gia đình đó thực ra là người bên phía đối thủ của Diệp thị phái đến đây, nhằm mục đích hủy hoại danh tiếng của Diệp thị!]

[Nhưng đây thực ra chỉ là một bề ngoài của cuộc chiến thương trường thôi. Cuộc chiến thực sự nằm ở chỗ không ai nhìn thấy được!]

888 nói vô cùng nghiêm túc, Diệp Mặc vô thức tập trung tinh thần lắng nghe, còn tưởng rằng nó sẽ nói về một cuộc chiến thương trường thực sự nào đó, sau đó cô nghe thấy 888 nói với giọng điệu rất kính nể:

[Trên thực tế thì phía đối thủ kia đã xúi giục nhân viên dọn vệ sinh của Diệp thị, để bà ta mỗi ngày đều đổ nước sôi vào cây phát tài đặt ở mỗi tầng trong Diệp thị… Vì vậy, bắt đầu từ một tháng trước, những cây phát tài trong công ty Diệp thị đều lần lần lượt lượt chết hết!]

[Chao ôi, hiện tại các nhân viên Diệp thị đều đang suy đoán liệu có phải công ty của bọn họ đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ rồi không, còn cho rằng cây phát tài chết đều vì lý do phản khoa học nào đó!]

Diệp Mặc: […]

[Đây thực sự là cuộc chiến thương trường mà mày nói sao đến sao?] Cô hỏi 888.

888: [Không sai, cuộc chiến trên thương trường thực sự luôn đơn giản tự nhiên nhưng lại đầy bất ngờ như vậy!]

Diệp Mặc: [...Đúng là đầy bất ngờ thật.]

888: [Ký chủ, ngài không biết thế giới thuộc về cuộc chiến thương trường của bọn họ đơn giản như thế nào đâu, có người ăn trộm con dấu, còn có mấy nhà sản xuất mắng chửi nhau trên Weibo nữa...]

Diệp Mặc: Quả thực là những cuộc chiến đơn giản.



Mà bên kia hai cha con Diệp Chí Bằng cũng đang nói về chuyện ở công ty.

Diệp Lâm thường không thích nói chuyện công ty cho người nhà nghe, chẳng qua khi Diệp Chí Bằng hỏi, anh ấy vẫn lần lượt kể từng chuyện ở công ty.

“Rõ ràng thủ tục bồi thường đã thương lượng xong từ lâu rồi, gia đình người đó cũng rất hài lòng, vậy mà bây giờ lại đột nhiên nuốt lời. Bọn họ không những đến cổng công ty gây sự mà còn lên mạng tìm phóng viên để “tiết lộ bộ mặt thật cái gì đó”...” Giọng điệu của Diệp Lâm có chút cay nghiệt.