Diệp Chí Bằng: “Phòng khách bừa bộn quá, chúng ta sang bên kia nói chuyện đi.”
Bên cạnh còn có một phòng nhỏ dùng để tiếp khách. Nhóm người bèn rời khỏi phòng khách đi đến đó trò chuyện.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Chí Bằng nhịn không được hỏi Diệp Mặc: “Con nói con thật sự có thể bói toán sao?”
“…” Diệp Mặc trầm mặc vài giây, sau đó khẳng định như đinh đóng cột: “Tất nhiên là thật! Chẳng phải vừa nãy con đã thể hiện khả năng của mình rồi sao? Nếu không có con, cha vẫn sẽ không biết được chị Ngô kia đã làm ra chuyện như vậy đâu.”
Bây giờ Diệp Chí Bằng chỉ nghe thấy cái tên “chị Ngô” thôi cũng cảm thấy sợ hãi, nổi da gà khắp người rồi.
“Con đừng nhắc đến người này nữa.” Ông ta thở hắt ra: “Cha thực sự cũng không ngờ chị ta lại làm ra loại chuyện như vậy… Cha tự cảm thấy ngoại trừ lần đó gọi bác sĩ gia đình đến khám bệnh cho chị ta, thì từ trước đến nay cha chưa bao giờ làm bất cứ việc gì khiến chị ta hiểu lầm cả.”
Nhưng ai mà ngờ chỉ có một lần đó thôi cũng khiến chị ta cảm thấy ông ta thích chị ta.
Diệp Chí Bằng đơn giản cảm thấy oan ức.
Diệp Chí Bằng không muốn nhắc đến chuyện khiến bản thân phiền lòng này nữa, ông ta nhìn Diệp Mặc nói: “Từ khi nào mà con có được năng lực này? Con nói đó là năng lực từ tổ tiên của cha mẹ nuôi con, điều đó là thật sao?”
Diệp Mặc: Nếu như tôi nói hai tiếng đồng hồ trước tôi mới sở hữu được cái năng lực này, ông có tin không?
Một lời nói dối cần rào trước đón sau bằng vô số lời nói dối khác.
Diệp Mặc biết kỹ năng diễn xuất của mình không tốt cho nên suy nghĩ một lúc rồi nói: “...Nó là như thế này, lúc đó ở trong thôn của con có một bà lão biết nhảy gọi thần rất giỏi, con đã học được khả năng bói toán từ bà ấy đấy!”
Những gì cô nói nửa thật nửa giả. Quả thực lúc đó trong thôn của họ có một bà đồng biết nhảy gọi thần, nhưng Diệp Mặc không học được thứ gì từ bà ấy cả.
“Có lẽ con thực sự có thiên phú với những chuyện trên.” Cô bịa chuyện mà không cần suy nghĩ: “Cho nên miễn cưỡng có thể bói toán được thứ gì đó!”
Diệp Chí Bằng: “Là như vậy à…”
Bộ dáng ai nấy đều như được mở mang kiến thức.
…
Lúc này, người giúp việc trong nhà mang điểm tâm và nước trà đến, lần này không xảy ra chuyện gì như chị Ngô đã làm, điểm tâm và trà đều được bày lên bàn vô cùng suôn sẻ.
Có vẻ như có rất nhiều món điểm tâm, thậm chí còn mang tới có một cỗ đồ ngọt cao ba tầng đặt trên bàn.
Diệp Chí Bằng nhìn người giúp việc mang điểm tâm tới hỏi: “Sao lại mang lên nhiều điểm tâm vậy?”
Người giúp việc nhìn Nguyễn Nhàn Nguyệt: “Phu nhân bảo tôi mang tới…”
Diệp Chí Bằng nhìn về phía Nguyễn Nhàn Nguyệt, biểu tình trên mặt Nguyễn Nhàn Nguyệt có chút không thoải mái, liếc nhìn Diệp Mặc.
“Mẹ thấy con rất thích ăn điểm tâm…” Bà ta mở miệng nói với Diệp Mặc, giọng điệu có chút gượng gạo: “Cho nên mới bảo bọn họ mang lên thêm cho con, con thích thì ăn thêm đi.”
Diệp Mặc nhếch môi cười, lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn mẹ, quả thực con rất thích. Điểm tâm ở nhà rất ngon.”
Nghe vậy, Diệp Chí Bằng mỉm cười, liếc nhìn Nguyễn Nhàn Nguyệt, nói: “Xem ra điểm này hai mẹ con giống nhau rồi. Mẹ con cũng rất thích ăn đồ ngọt, cho nên trong nhà chúng ta mới có hai đầu bếp chuyên làm đồ ngọt, một người làm kiểu Trung, một người làm kiểu Tây. Xem ra sau này cuối cùng cũng có người có thể uống trà chiều cùng với em rồi.”
Câu cuối cùng của ông ta đương nhiên là nói với Nguyễn Nhàn Nguyệt.
Nguyễn Nhàn Nguyệt cũng cười.
Thời khắc này, bầu không khí trong phòng khách cuối cùng cũng được cải thiện rất nhiều, đã dần có chút không khí gia đình. Điều này khiến Thẩm Nham không khỏi thở phào nhẹ nhõm thay cho Diệp Mặc.
Nghe nói chuyện thị thị phi phi trong nhà những gia tộc giàu có này có rất nhiều, cho nên từ lúc biết Diệp Mặc vậy mà lại là con gái của nhà họ Diệp, trong lòng Thẩm Nham thực sự luôn lo lắng cho Diệp Mặc.
Cũng may là nhìn vào tình hình hiện tại, ngoại trừ Diệp Miểu thể hiện sự thù địch rõ ràng với Diệp Mặc, bất luận là Diệp Chí Bằng hay là Nguyễn Nhàn Nguyệt có thái độ khá cứng nhắc với Diệp Mặc, ít nhất cũng thấy được bọn họ đều đối xử có tâm với Diệp Mặc.